Tô Tín mang theo Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đi vào tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, kết quả không thấy có người nào nghênh đón, khóe miệng hắn lập tức nở cười lạnh.
Hoàng Bỉnh Thành tặc lưỡi thở dài:
“Bọn chúng muốn ra oai phủ đầu với chúng ta.”
Tô Tín thản nhiên nói:
“Rất bình thường, chúng ta nói thế nào cũng là người bên ngoài tới, đột nhiên nhảy lên đầu thành lãnh đạo trực tiếp của Giang Nam đạo, đám người này nhắc tay hoan nghênh mới là chuyện kỳ quái.”
Ba người đi vào đại sảnh, Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành nhìn thấy Lôi Viễn ngồi ở chủ vị, trên mặt lập tức giận dữ.
Vị trí đó thuộc về lão đại, kẻ này dựa vào cái gì ngồi lên đó?
Tô Tín vươn tay bảo Lý Phôi đừng hành động thiếu suy nghĩ, hắn thản nhiên đi vào trong đại sảnh.
Nhìn thấy ba người Tô Tín đi tới, ánh mắt rất nhiều tổng bộ đầu nơi này thay đổi, bọn họ chưa gặp qua Tô Tín nhưng sớm nghe qua chiến tích của hắn, nhưng hiện tại bọn họ vẫn ngạc nhiên Tô Tín quá trẻ tuổi
Lôi Viễn cười lớn nói:
“Tô huynh, ban đầu gặp ở Nhân Nghĩa Trang ta không có nghĩ tới có ngày chúng ta cùng cộng sự với nhau.”
“Ngươi yên tâm, mọi người không đánh nhau thì không quen biết, cũng là người quen, nếu ngươi có gì không rõ tại Giang Nam đạo này có thể đi hỏi ta, Lôi Viễn ta nổi danh phúc hậu, sẽ không giấu diếm ngươi đâu.”
Lý Phôi bên cạnh Tô Tín nhìn chằm chằm vào Lôi Viễn, hắn nói như vậy là không đặt Tô Tín vào trong mắt.
Trông thấy Tô Tín tiến vào trong đại sảnh, hắn không có xuống khỏi chủ vị, còn nữa, Tô Tín chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn nhưng hắn vẫn dùng huynh đệ tương xứng, còn bảo Tô Tín thỉnh giáo hắn, nếu Tô Tín làm như vậy chức tổng bộ đầu của hắn sẽ biến thành trang trí.
Bỗng nhiên Lôi Viễn cười cười nhưng có chút không tự nhiên, bởi vì Tô Tín không có cười, Tô Tín chỉ lãnh đạm nhìn hắn, thẳng tới khi Lôi Viễn cảm thấy sợ hãi.
“Tô huynh, ngươi nhìn ta như vậy là có ý gì?”
Lôi Viễn lập tức hỏi.
Ánh mắt Tô Tín bắn ra một tia lãnh ý:
“Xin hỏi ngươi gọi ai là Tô huynh? Một tháng trước ta được phong làm tổng bộ đầu Giang Nam đạo, ngươi cũng xứng xưng huynh gọi đệ với ta? Hay Lôi Viễn lôi phó tổng bộ đầu vẫn luôn không hiểu quy củ như vậy?”
Tô Tín nói chữ ‘ phó ’ rất nặng, ý tứ chính là muốn Lôi Viễn đừng quên thân phận của mình là cái gì.
Lôi Viễn tức giận đứng lên, hắn quát:
“Tô Tín! Ngươi cũng đừng quá phận!”
“Cho dù ngươi là tổng bộ đầu Giang Nam đạo thì sao? Hiện tại Giang Nam đạo do ta chèo chống, ngươi bỗng nhiên nhảy tới ngồi mát ăn bát vàng cũng bỏ đi, hiện tại còn tìm khuyết điểm trên xưng hô của ta sao, trên đời này có đạo lý kia sao? Các vị, các ngươi nói có đúng không?”
Đám võ giả chung quanh lập tức hùa theo:
“Đúng thế Tô đại nhân, Lôi tổng bộ đầu tuyệt đối không có ý xem nhẹ ngài.”
Một tên bộ đầu dáng vẻ nhỏ gầy cười hắc hắc lên tiếng:
“Chúng ta cũng là người Lục Phiến Môn cho nên nói chuyện với nhau phải nho nhã lễ độ.”
“Tất cả mọi người pha trận giang hồ đã quen, cho dù gia nhập Lục Phiến Môn nhiều năm như vậy cũng khó sửa trở về, đồng liêu chúng ta đều xưng hô huynh đẹ, Tô đại nhân ngươi không quen cũng đừng để ý tới.”
Tô Tín lạnh nhạt nhìn gia hỏa này, ý của hắn nói chính là Tô Tín chuyện bé xé ra to, sinh sự không đâu.
Tô Tín biết rõ tư liệu của tên bộ đầu này, hắn là tổng bộ đầu Thành Châu phủ ‘ phật liễu đao ’ Vương Kinh BÌnh, ngày bình thường giao hảo với Lôi Viễn, lần này hắn là người đầu tiên nhảy ra làm khó dễ Tô Tín.
Còn có một tên võ giả nói chuyện thay Lôi Viễn khác chính là lão đầu mục tuổi chừng năm sáu mươi.
Nhìn thấy Tô Tín và Lôi Viễn đối chọi gay gắt, hắn vội vàng nói:
“Hai vị, nơi này là tổng bộ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, nếu như hai vị động thủ tại đây sẽ làm cho người khác chế giễu chúng ta, thậm chí cấp trên sẽ khuyển trách a.
“Lục Phiến Môn chúng ta là người một nhà, một xưng hô mà thôi, cũng không nên làm quá như vậy.”
Hắn là tổng bộ đầu Tùng Giang phủ Trần Bách, cũng là bộ đầu lâu năm trong Lục Phiến Môn, trong tư liệu của Tô Tín, tên này đi lại tương đối gần với Lôi Viễn.
“Đúng thế Tô đại nhân, chỉ là một xưng hô mà thôi, mọi người không nên gây chuyện với nhau.”
Một tên bộ đầu tướng mạo anh tuấn nói chuyện.
Hắn là tổng bộ đầu Tĩnh Châu phủ, ‘ Hỗn Nguyên Chưởng ’ Lưu Hạo, hắn xem như người trẻ tuổi trong các tổng bộ đầu Giang Nam đạo, trong tư liệu Tô Tín kẻ này không có quan hệ quá lơn với Lôi Viễn.
Ba người nói chuyện giúp Lôi Viễn đều là những tổng bộ đầu ở những châu phủ thực lực tương đối mạnh, bọn họ vừa nói chuyện thì Lôi Viễn cũng lên tiếng: