Hổ tam gia nói Hầu Thông không ngốc, hắn đúng là không ngốc thật.
Trong số mười ba vị đại đầu mục của Phi Ưng bang, Hầu Thông không phải là người thông minh nhất, những cũng tuyệt đối không phải là người ngu ngốc nhất, nếu không hắn đã không ngồi được vị trí này đến tận bây giờ.
Cách hắn đối phó với Tô Tín rất đơn giản, đó là ba chữ, làm mặt dày!
Ta đúng là muốn lấy thân phận ra ép ngươi đấy, ngươi làm được gì nào?
Mười vạn lượng bạc này nếu Tô Tín giao nộp, danh tiếng của ngươi sẽ bị mất sạch, hơn nữa còn để lại ấn tượng là người dễ bị ức hiếp.
Dù Tô Tín ngươi đánh chiếm được Vĩnh Lạc phường thì có làm sao? Ngươi vẫn phải nghe lời ta đấy thôi?
Còn nếu ngươi không nộp, Hầu Thông ta vẫn tiếp tục gây sự ở Khoái Hoạt Lâm đến cùng.
Chẳng phải Tô Tín có cổ phần ở Khoái Hoạt Lâm sao? Chẳng phải ngươi đã hứa sẽ bảo vệ cho Khoái Hoạt Lâm sao? Nên ta quấy rối cho Khoái Hoạt Lâm long trời lở đất lên xem ngươi làm được gì?
Sắc mặt bọn người Hoàng Bính Thành đứng sau Tô Tín tỏ vẻ phẫn nộ, dù Hầu Thông ngươi là đại đầu mục nhưng cũng không thể ức hiếp người vậy chứ?
Lý Hoại cũng muốn rút kiếm từ thắt lưng ra nhưng lại bị Tô Tín ngăn lại.
- Là Hổ tam gia sai ngươi đến?
Tô Tín hỏi.
Hầu Thông chép miệng nói:
- Đến tiếng nghĩa phụ cũng không gọi, Hổ tam gia đúng là nuôi ong tay áo rồi.
Hầu Thông không phủ nhận, vậy chứng tỏ là đã thừa nhận.
Tô Tín lại thở dài một tiếng, đi về phía Hầu Thông.
- Ta mang tiền giao nộp thẳng lên trên bang chính là muốn nói với ông ta rằng từ nay về sau giữa chúng ta nước sông không phạm nước giếng nữa, nhưng vị nghĩa phụ đó của ta dường như rất không cam tâm thì phải.
Khí thế trên người Tô Tín dần dần tăng lên, một luồng sát khí to lớn hiện lên trên người cậu.
- Hầu đại đầu mục, dù ngươi có phải bị Hổ tam gia xúi giục đến, hay là ông ta hứa với ông điều gì, thì giờ ta cho ông một cơ hội, giờ ông đi vẫn còn kịp.
Nói thế nào Hầu Thông cũng là người lúc trước đã cùng Sa Phi Ưng xông pha tạo dựng nên bang phái, ông ta vô cùng quen thuộc với luồng sát khí trên người Tô Tín.
Có điều ông ta vẫn chẳng hề lo sợ:
- Tiểu tử, ý của ngươi là gì chứ? Muốn giết ta ư? Ngươi nghĩ rằng ngươi giết được Đới Xung thì đã thành thiên hạ vô địch rồi sao? Lão tử hôm này đứng đây cho ngươi giết đấy, ngươi dám không?
Giết đi Đới Xung, Tô Tín là anh hùng của Phi Ưng bang, còn giết Hầu Thông hắn, Tô Tín sẽ trở thành tội nhân của Phi Ưng bang!
Hầu Thông hắn không phải là Lưu Tam Đao, để Tô Tín nói giết là giết được, hắn là một trong những người kỳ cựu trong Phi Ưng bang, đại đầu mục Hầu Thông, hắn không tin Tô Tín dám động thủ giết hắn.
“Coong!”
Tiếng kiếm vút lên, thanh kiếm tay trái của Tô Tín đã ra khỏi vỏ, sát khí lẫm liệt bỗng chốc ập đến, Hầu Thông nhất thời cảm thấy bản thân như đang bị một nghìn con ác lang nhìn chằm chằm vào, chỉ cần giây sau thôi là sẽ bị xé vụn!
- Hắn dám giết mình! Hắn thực sự dám giết mình!
Cuối cùng lúc này Hầu Thông cũng đã sợ.
Nếu cho Hầu Thông thêm một cơ hội, ông ta tuyệt đối sẽ không đến gây sự với kẻ điên như Tô Tín.
Đúng vậy, trong lòng ông ta nghĩ, giờ Tô Tín đúng là một kẻ điên! Hoàn toàn là một kẻ điên!
Ông ta là một trong mười ba vị đại đầu mục của Phi Ưng bang, nếu ông chết thì đến bang chủ cũng sẽ bị kinh động, thế mà Tô Tín thực sự không màng đến, muốn giết cả ông ta!
Thực lực Hầu Thông vốn yếu, huyệt đạo trên người chỉ mới đả thông được mười, cộng thêm nhiều năm sống trong nhung lụa nên thân thủ cũng đã trở nên chậm chạp vô cùng.
Khi đối mặt với một kiếm của Tô Tín, ông ta muốn tránh nhưng chân tay lại chẳng nghe theo sự điều khiển, giương mắt nhìn thanh kiếm đâm vào cổ họng mình, lúc đó trước mặt là một mảng máu đỏ.
Hầu Thông cả đời giở trò khôn lỏi, cuối cùng lại chết bởi tài khôn lỏi của bản thân.
Hầu Thông biến bản thân thành Tô Tín để suy nghĩ, cho rằng Tô Tín sẽ không giết ông ta, nhưng ông ta đã tính sai, nếu Tô Tín giống như ông đã nghĩ thì đã không có được thành tựu như ngày hôm nay.
Kiếm mảnh chém ngang, Tô Tín trực tiếp cắt lìa đầu Hầu Thông rơi xuống đất “bịch” một tiếng.
Kiếm này khiến mọi người sực tỉnh lại, tất cả đều bị hành động vừa rồi của Tô Tín làm cho sợ đến ngây ngốc.
Hoàng Bính Thành bọn họ đoán rằng với tính cách của Tô Tín ắt sẽ ra tay, nhưng đoán thế nào cũng không ngờ rằng Tô Tín lại trực tiếp giết luôn Hầu Thông!
Lúc này mấy tên thuộc hạ mà Hầu Thông mang theo cũng hét lên một tiếng rồi lập tức quay người hướng về cửa bỏ chạy.
Nhưng một đường kiếm như thân ảnh quỷ dị lại tiến đến trước cả tiếng, lẫm liệt lóe lên trước mắt chúng, bốn tên thuộc hạ Hầu Thông dẫn theo đều ôm lấy cổ ngã xuống đất.
Nhìn thấy Lý Hoại ra tay, lúc này Hoàng Bính Thành mới có phản ứng lại, dù gì người cũng đã giết rồi, giờ nên nghĩ cách làm sao để đối phó lại.
Hoàng Bính Thành nhìn lướt qua ông chủ Tôn và những bang chúng khác ở đây rồi nói nhỏ:
- Lão đại, chúng ta cần khống chế những người này lại không?
Tuy ngoài những người ở sòng bạc như ông chủ Tôn ra, những người còn lại đều là bang chúng thuộc hạ của Tô Tín, nhưng biết người biết mặt không biết lòng, ngộ nhỡ tin này lọt ra ngoài thì biết phải làm sao?
Ông chủ Tôn đang đứng ngây ra ở đằng sau Tô Tín bỗng run lên, sợ Tô Tín giết người diệt khẩu.
May mà Tô Tín xua tay:
- Đừng lo lắng như vậy, tin này giấu không được, mà ta cũng không có ý định giấu.
- Vậy lão đại, chúng ta nên làm thế nào?
Hoàng Bính Thành hỏi.
Nếu như là Hoàng Bính Thành của trước kia, sớm đã bị chuyện này dọa cho điên lên mất.
Có điều ở lâu với vị lão đại này, giờ Hoàng Bính Thành cũng đã có chút tư thế của kiểu dù núi Thái Sơn có sụp đổ cũng không thay đổi sắc mặt, chỉ là hắn có chút lo lắng sau này làm sao để dẹp yên được chuyện này.
- Không cần lo lắng, chuyện lần này vừa hay cho ta một cơ hội, một cơ hội lấy về thứ thuộc về mình.
- Thứ gì vậy?
Hoàng Bính Thành thắc mắc hỏi.
- Đương nhiên là vị trí đại đầu mục của ta rồi, nhân tiện có thể đào ra một số sâu mọt.
Trong ánh mắt Tô Tín lộ ra tia lạnh lẽo.
Hầu Thông đến thật đúng lúc, chẳng phải các ngươi muốn chơi sao? Vậy thì lần này mọi người cùng nhau chơi một ván!
Căn dặn thuộc hạ thu dọn sòng bạc xong, Tô Tín mang đầu Hầu Thông trở về đường viện rồi hỏi Hoàng Bính Thành:
- Lão Hoàng, chúng ta còn có bao nhiêu bạc?
- Một trăm bốn mươi vạn lượng.
Hoàng Bính Thành không suy nghĩ mà trực tiếp đáp.
Mấy tháng nay tiền của Khoái Hoạt Lâm thu vào tuy nhiều, nhưng Tô Tín chi tiêu ra cũng nhiều, cộng thêm thu nhập từ Vĩnh Lạc phường vừa lấy về nên mới hơn được một trăm vạn lượng.
- Lấy ra một trăm mười vạn lượng, trong số các đại đầu mục ngoài vị nghĩa phụ của ta ra, mang tặng cho mỗi người mười vạn lượng.
Hoàng Bính Thành ngập ngừng nói:
- Mười vạn lượng bạc không nhét no bụng bọn họ được đâu, nếu là chuyện nhỏ thì không nói làm gì, nhưng chúng ta lại giết đi Hầu Thông, bọn họ sẽ không nói giúp chúng ta đâu.
Tô Tín dùng ngón tay gõ gõ lên bàn nói:
- Ta vốn chẳng nghĩ đến chuyện nhờ bọn họ nói giúp, mười vạn lượng này chẳng qua là để bịt miệng bọn họ lại để họ không giậu đổ bìm leo mà thôi.
- Có cần mang ít bạc đến chỗ đường chủ Lâm Phục Hổ đó không? Lâm đường chủ có ấn tượng tốt với người, có lẽ ông ta sẽ nói giúp chúng ta.
Hoàng Bính Thành đề xuất nói.
Tô Tín lắc đầu nói:
- Lâm Phục Hổ thì không cần, dù chúng ta không tặng đồng nào thì ông ta cũng sẽ nói giúp ta.
- Vì sao vậy?
- Rất đơn giản, ta giết Hầu Thông, tội danh lớn như vậy ngươi cho rằng đường chủ hình đường Đổng Thành Vũ sẽ tha cho ta sao? Với tính cách của Lâm Phục Hổ, chỉ cần Đổng Thành Vũ tán thành thì ông ta sẽ phản đối, không cần chúng ta mở miệng, ông ta cũng sẽ nói giúp chúng ta.
Hoàng Bính Thành gật đầu, lấy bạc đi đút lót những đại đầu mục khác.
Còn Tô Tín cùng Lý Hoại ngồi lại trong đường viện, im lặng không nói gì.
Lý Hoại không bỏ qua chút thời gian nào, ngồi yên tĩnh tu luyện ngay tại đó, còn Tô Tín thì đang suy nghĩ.
Hầu Thông đến tìm cậu gây chuyện, chuyện này Tô Tín không ngờ đến, cậu cho rằng Hổ tam gia dù có phẫn nộ cũng chỉ sai thuộc hạ âm thầm giở chút thủ đoạn, chứ không ngờ rằng cuối cùng lại xuất hiện Hầu Thông.
Đương nhiên tính toán thế nào thì Tô Tín cũng không thể tính được kế hoàn hảo, cũng tuyệt đối không ngờ được thế gian lại còn có nhân vật cực phẩm như Hầu Thông vậy, vì mười vạn lượng bạc mà vứt bỏ hết thể diện một đại đầu mục đi xen vào chuyện giữa Hổ tam gia và Tô Tín.
Mà chuyện giết chết Hầu Thông cũng không phải quyết định lúc nóng giận của Tô Tín, nghĩ đến tin tức mà hai ngày trước có người báo cho Tô Tín, cậu không khỏi thầm cười lạnh, lần này Hổ tam gia đúng là tự tìm cái chết.
Còn Hầu Thông này chính là cái cớ cho cậu gỡ bỏ thế khó, cậu có chín phần nắm chắc có thể bình an qua được chuyện này, đồng thời lấy được luôn thân phận đại đầu mục.
Còn nếu như thất bại thì cậu cũng không sợ, Tô Tín hiện giờ dù luận về thực lực bản thân hay là thế lực thuộc hạ cũng đều có tư cách làm chư hầu một phương.
Cùng lắm cậu sẽ đầu quân vào bang khác, hẳn là những bang phái khác sẽ rất hoan nghênh cậu.
Đương nhiên đó là đường rút lui sau cùng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, Tô Tín sẽ không chọn con đường này.
Cậu đang có nhiệm vụ hệ thống, một khi không thể trở thành người chủ chốt trong Phi Ưng bang, hình phạt của nhiệm vụ đó là phải phế đi một võ kỹ đồng thời bị rơi xuống một cảnh giới.
Với chút tích lũy hiện tại của Tô Tín nếu chịu sự trừng phạt nặng nề như vậy, dường như sẽ khiến Tô Tín hoàn toàn trở thành một phế nhân, giờ cậu mới chỉ đạt cảnh giới hậu thiên sơ kỳ, nếu bị rơi xuống một cảnh giới nữa sẽ trở thành người bình thường.
Nửa ngày trôi qua, Hoàng Bính Thành đã trở về.
- Lão đại, bạc đã được chuyển đến hết, có điều đến lúc đó thực sự có thể chắc chắn rằng bọn họ sẽ không giậu đổ bìm leo chứ?
Hoàng Bính Thành rất nghi ngờ về nhân phẩm của những đại đầu mục này của Phi Ưng bang.
- Chuyện không có lợi ích thì sao phải giậu đổ bìm leo? Hầu Thông đều chẳng có quan hệ tốt với ai trong số bọn họ, dù có giậu đổ bìm leo thì cũng không hại đến ta, được rồi, thời gian không còn nhiều nữa, nên đi thanh lý một chút kẻ sâu mọt trong bang rồi.
Sâu mọt mà Tô Tín nói đến hiển nhiên là người được Hổ tam gia phái đến - Lý Cương.
Trước kia Tô Tín vẫn chưa xử lý Lý Cương là vì chưa muốn trở mặt với Hổ tam gia.
Giờ thì không cần lo nghĩ nhiều nữa, hơn nữa còn có thể nhân tiện âm thầm xử lý luôn những kẻ sâu mọt như Lý Cương.
Không tính những bang chúng mới trên nghìn người này, mà trong số gần hai trăm thuộc hạ cũ của Tô Tín, chắc chắn có kẻ không trung thành với cậu.
Những người này bình thường ẩn mình nơi tối, Tô Tín cũng không có cách nào truy xét được, bởi như vậy sẽ làm thuộc hạ của cậu mất đoàn kết.
Giờ cậu đã giết Hầu Thông, chuyện lớn như vậy truyền ra ngoài, những kẻ sâu mọt đó chắc chắn sẽ có hành động, vừa hay có thể nhân cơ hội này tóm lấy chúng xử lý một thể.
- Lão Hoàng, ngươi dẫn Lý Thanh cùng huynh đệ đáng tin đi bắt những kẻ sâu mọt đấy ra, ta cùng Lý Hoại đi tìm Lý Cương, xem gần đây hắn giở trò gì.
Vẻ mặt Hoàng Bính Thành nghiêm lại, lập tức ra cửa gọi bọn người Lý Thanh rời đi.
Lần này những kẻ bị bắt, e là không chỉ dùng hình thức gậy đánh để xử phạt nữa.