Hơn nữa mỗi lần trải qua ma sát với nhau, hạt giống thù hận sẽ dần dần trưởng thành.
Tỷ như Ôn gia cùng Tốn Phong kiếm phái, hai bên đã căm thù nhau vài chục năm, kết quả trong thời gian đó đệ tử hai bên có trọng thương lẫn nhau nhưng không có ai chết trong tay đối thủ.
Với hai thế lực xung đột nhau đây là việc không thể tưởng tượng nổi, đổi thành nơi khác đã sớm tử chiến với nhau.
Cho nên đến cuối cùng Ôn Minh Ngự cố ý bảo đệ tử Ôn gia cùng tham dự chiến đấu với Tốn Phong kiếm phái, cho dù ngoài miệng hắn nói là tôi luyện sức chiến đấu đệ tử Ôn gia nhưng trên thực tế muốn mượn chuyện này báo thù rửa hận.
Một Ôn gia và một Tốn Phong kiếm phái đã như vậy, trong Giang Nam đạo có nhiều thế lực cũng lâm vào tình trạng của Ôn gia và Tốn Phong kiếm phái.
Huống hồ sau khi diệt đối phương sẽ thu được không ít chỗ tốt, một khi mở lỗ thủng ra, cả Giang Nam đạo sẽ lâm vào điên cuồng.
“Ôn gia chủ, vấn đề hiện tại còn cần ngươi đứng ra a.”
Tô Tín nói.
Ôn Minh Ngự gật đầu nói:
“Có điểm nào dùng tới ta, Tô đại nhân cứ việc nói là được.”
Hiện tại Ôn gia đã triệt để đắc tội Tiêu gia và ba thế lực nhất lưu, đã tự tuyệt với võ lâm Giang Nam đạo, nếu hắn còn không theo sát Lục Phiến Môn, vậy Ôn gia bọn họ không có khả năng có hỗ dung thân trong Giang Nam đạo.
Tô Tín nói:
“Giang Nam đạo có thế lực võ lâm nào thù hận lớn với nhau hay không, có lẽ Ôn gia chủ ngươi biết rõ việc này nhất, chúng ta sẽ bắt đầu từ điểm này.”
Ôn Minh Ngự suy nghĩ và nói:
“Hạ Châu phủ Thiết Kiếm môn cùng Lãnh Nguyệt đường có đại thù với nhau, thời điểm hai bên chọn đệ tử gần Hạ Châu phủ thường xuyên sinh ra xung đột, Thiết Kiếm môn ăn thiệt thòi khá nhiều.”
“Đặc biệt có một lần Thiết Kiếm môn phát hiện đệ tử thiên phú không tồi nhưng người Lãnh Nguyệt đường trực tiếp trọng thương đệ tử Thiết Kiếm môn và cướp đi.”
“Sau đó trải qua Lạc Vũ sơn trang điều tiết chuyện này nhưng Lãnh Nguyệt đường chỉ bồi thường một ít thuốc trị thương và tài nguyên cho Thiết Kiếm môn, cũng không trả tên đệ tử kia.”
“Qua mười năm sau, tên đệ tử bị đoạt đi kia trở thành đệ nhất nhân thế hệ trẻ của Lãnh Nguyệt đường, đánh tế hệ trẻ Thiết Kiếm môn không ngóc đầu lên nổi, việc này càng làm Thiết Kiếm môn hận Lãnh Nguyệt đường thấu xương.”
Nghe Ôn Minh Ngự giảng giải, đám người Hoàng Bỉnh Thành tặc lưỡi cảm thán và lắc đầu, nội tâm cảm thấy Thiết Kiếm môn quá không may.
Bọn họ tức giận vì đối phương đoạt đệ tử của mình nhưng bởi vì có Lạc Vũ sơn trang ra mặt điều đình, hơn nữa đối phương cũng đưa thuốc trị thương và một ít tài nguyên nhưng không trả đệ tử nên việc này không tính là trôi qua.
Bọn họ càng không ngờ tới tên đệ tử bị cướp lúc trước có thiên phú mạnh như vậy, mười năm sau đã đánh đệ tử Thiết Kiếm môn không thể ngóc đầu lên nổi, việc này mới làm bọn họ oán hận nhất.
Tô Tín vung tay lên nói:
“Vậy thì tốt, mục tiêu tiếp theo chính là Thiết Kiếm môn, xuất động toàn bộ, chuẩn bị động thủ.”
Sau khi Tô Tín ra lệnh một tiếng, đám người Hoàng Bỉnh Thành cũng nhận lệnh rời đi.
Lúc trước bọn họ mang theo một nửa bộ đầu Lục Phiến Môn Giang Nam đạo rời đi, những người không đi nhìn thấy người khác thu hoạch to lớn nên đỏ mắt.
Cho nên lần này Tô Tín không có bên nặng bên nhẹ, hắn ra lệnh bọn họ tập hợp lực lượng bên ngoài Giang Nam phủ, chỉ cần hắn ra lệnh liền xuất động.
Hạ Châu phủ nằm cách Giang Nam phủ không xa, đám bộ khoái đều là võ giả Tiên Thiên cước lực kinh người, chỉ dùng thời gian nửa ngày đã tới bên ngoài Hạ Châu phủ, Ôn Minh Ngự chỉ dẫn nên nhanh chóng đi tới trước sơn môn Thiết Kiếm môn.
Thủ hạ Lục Phiến Môn của Tô Tín đều là tinh nhuệ cảnh giới Tiên Thiên, cộng thêm đệ tử Ôn gia có hơn ngàn người, nhiều võ giả Tiên Thiên như vậy bằng tổng nhân số người Thiết Kiếm môn tổng cộng lại.
Thiết Kiếm môn không phải bang phái như Lãnh Nguyệt đường, nó là tông môn quy củ và uy tín lâu năm, cho nên mỗi đệ tử đều được lựa chọn kỹ càng, tối thiểu tương lai cũng phải có tiềm lực đột phá Tiên Thiên mới có thể bị bọn họ thu làm đệ tử.
Ngay cả như vậy võ giả Tiên Thiên của Thiết Kiếm môn chỉ miễn cưỡng đạt tới trăm người mà thôi, còn không bằng một phần mười thủ hạ Tiên Thiên của Tô Tín dẫn tới.
Nhiều võ giả Tiên Thiên đứng dưới chân núi Thiết Kiếm môn, võ giả trông coi sơn môn sợ tới mức chạy vào núi bẩm báo, cả sơn môn to như vậy không có người nào thủ vệ.
Môn chủ Quang Kiếm Không Thiết Kiếm môn nhận được tin tức liền cười khổ không thể làm gì.
Thiết Kiếm môn bọn họ thật không may, tại sao Tô Tín lại tới tìm Thiết Kiếm môn?
Buổi sáng còn nghe nói ba thế lực nhất lưu Giang Nam đạo đi tìm Tô Tín đời công đạo, kết quả buổi chiều người ta trực tiếp đánh tới tận cửa của mình.
Hơn một ngàn tên võ giả Tiên Thiên, Thiết Kiếm môn căn bản không có lực địch, cho dù Quang Kiếm Không hắn có tu vi Hóa Thần Cảnh, đối phương còn có Ôn gia chủ Ôn Minh Ngự hỗ trợ, chỉ cần Ôn Minh Ngự có thể ngăn cản mình một lúc, khi đó Thiết Kiếm môn sẽ không tồn tại.
Một ít chấp sự và trưởng lão Thiết Kiếm môn đều nhìn sang môn chủ, Quan Kiếm Không đau đầu xoa trán, hắn nói:
“Là họa thì tránh không khỏi, đi nghênh đón tổng bộ đầu Giang Nam đạo đi, đối phương không có trực tiếp đánh vào Thiết Kiếm môn, chứng minh chuyện lần này còn có khả năng vượt qua.”