Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 439: Mồi lửa đốt thảo nguyên (1)



Lần trước Tô Tín diệt sạch Tốn Phong kiếm phái, đám người Lục Tục không có đuổi tận giết tuyệt đệ tử Tốn Phong kiếm phái mà bj Tô Tín răn dạy một phen, lần này bọn họ đã học nghe lời, trực tiếp làm như Lý Phôi, không muốn tù binh, gặp người liền giết, trực tiếp tru sát toàn bộ.

Lúc này trong đám người Lãnh Nguyệt đường có một tên đệ tử trẻ tuổi cầm hai thanh loan đao màu vàng giết ra, đao cương lạnh thấu xương, đao mang trực tiếp chém giết hai tên bộ khoái cảnh giới Tiên Thiên sau đó đỏ mắt xông về phía Tô Tín.

Ánh mắtTô Tín sinh ra một tia hứng thú, tên đệ tử trẻ tuổi kia chừng hai mươi tuổi mà thôi, hắn có được thực lực Tiên Thiên Linh Khiếu Cảnh, rất hiếm gặp trong thế lực nhị lưu như Lãnh Nguyệt đường.

Cho nên Tô Tín đoán hắn chính là đệ tử thiên tư không kém bị Lãnh Nguyệt đường cướp từ tay Thiết Kiếm môn.

Hai mắt tên đệ tử đỏ thẫm, hắn cầm song đao xông về phía Tô Tín và gào thét:

“Ác tặc! Đi chết đi!”

Tô Tín điểm một chỉ nhẹ nhàng, lực lượng khủng bố đánh nát song đao trong tay hắn, hai tay tên đệ tử biến thành màu đỏ thẫm, hắn phun máu tươi và uể oải ngã xuống đất.

Nhưng ngay cả như vậy hai mắt hắn cũng lộ ra hàn ý ngập trời, hắn nhìn chằm chằm vào đám người Tô Tín:

“Đám ác tặc các ngươi tiêu diệt Lãnh Nguyệt đường, ngày sau ta tất giết tất cả các ngươi.”

Tô Tín lắc lắc đầu nói:

“Ngày sau? Thật không biết Lãnh Nguyệt đường dạy bảo ngươi như thế nào, luyện võ tới mê muội đầu óc? Ngươi cho rằng ngươi hiện tại còn có ngày sau sao?”

Tô Tín không có đi phản ứng đến hắn, hắn xoay đầu nhìn sang Quan Kiếm Không:

“Quan chưởng môn, ta đoán hắn chính là tên đệ tử bị Lãnh Nguyệt đường cướp đi lúc trước, hiện tại ta giao hắn cho ngươi xử trí, ngươi giải quyết đi.”

Nhìn thấy hận ý trong mắt tên đệ tử trẻ tuổi, Quan Kiếm Không âm thầm thở dài một hơi.

Kẻ này ngày xưa vốn có thể trở thành đệ tử kiêu ngạo của Thiết Kiếm môn, kết quả lại thành đại địch sinh tử với Thiết Kiếm môn, việc này không thể nói không phải là châm chọc.

Quan Kiếm Không có tâm không đành lòng nhưng hắn vẫn đi tới, hắn xuất một chưởng đánh gục tên đệ tử trẻ tuổi.

Mặc dù nói Tô Tín giao tên đệ tử trẻ tuổi cho hắn xử lý, nhưng trên thực tế hắn cần phải quăng đầu danh trạng, sau trận chiến này Thiết Kiếm môn sẽ không có đường quay về.

Thời điểm đám người Tô Tín sắp kết thúc chiến đấu thì đằng xa có tiếng gầm vang lên:

“Dừng tay!”

Ba người Tôn Càn từ đằng xa bay nhanh về phía nơi này, nhìn thấy tràng cảnh trong Lãnh Nguyệt đường liền đỏ mắt xông tới ngăn cản Tô Tín.

Bọn họ đuổi tới thật nhanh nhưng vẫn chậm.

Ba người Tôn Càn bao rằng Tô Tín đi tới Thiết Kiếm môn, không nghĩ tới Tô Tín lại cải biến chủ ý liên hợp Thiết Kiếm môn diệt Lãnh Nguyệt đường.

Đối tượng cứu viện ban đầu lại biến thành đồng lõa, ba người Tôn Càn suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi vì tức giân.

Công Dương Vô Toán nhìn hai người Ôn Minh Ngự và Quan Kiếm Không, hấn lạnh lùng nói:

“Rất tốt, hai người các ngươi rất tốt, cấu kết Lục Phiến Môn giết hại đồng đạo giang hồ, về sau võ lâm Giang Nam đạo chắc chắn không dung hai phái các ngươi.”

Tô Tín thản nhiên nói:

“Công Dương Vô Toán đúng không? Nói chuyện chú ý một chút, cái gì gọi là cấu kết? Thiết Kiếm môn và Ôn gia đang trợ giúp Lục Phiến Môn chém giết phản nghịch, phải khen ngợi bọn họ mới đúng.”

“Còn nữa, ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi cho rằng võ lâm Giang Nam đạo không dung bọn họ thù võ lâm Giang Nam đạo sẽ làm theo sao?”

“Hai nói Công Dương thế gia các ngươi có tư cách nói chuyện thay võ lâm Giang Nam đạo?”

Công Dương Vô Toán còn muốn nói cái gì đó nhưng Quý Vô Không ngăn hắn lại, hắn lạnh lùng nói:

“Chúng ta đi.”

Lãnh Nguyệt đường đã bị diệt, hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, vì kế hoạch hôm nay còn không bằng nghĩ cách làm sao ngăn cản Tô Tín.

Ban ngày bọn họ còn suy nghĩ mượn tay thế lực nào đó tiêu diệt Tô Tín, kết quả hiện tại Tô Tín dạy bọn họ một bài học về cái gọi là giải quyết dứt khoát.

Thời gian một ngày diệt thế lực nhị lưu, Tôn Càn không kịp trở tay.

Trên thực tế Tô Tín cũng nghĩ như vậy, căn bản không cho ba tông môn nhất lưu có thời gian phản ứng, trực tiếp làm cả Giang Nam đạo loạn, huống hồ Tô Tín đã thành công.