Tô Tín đi ra ngoài gọi đám người Hoàng Bỉnh Thành, hắn thuận tiện giao Du Long Kiếm cho Lý Phôi, nói:
“Thanh kiếm này thuộc về ngươi.”
Đám người Lý Phôi cũng nhìn thấy Sắc Vi Kiếm đỏ rực bên hông Tô Tín, biết rõ Tô Tín có bội kiếm mới cho nên giao Du Long Kiếm cho Lý Phôi, trong mắt mọi người sinh ra thần thái hâm mộ.
Binh khí hoàng cấp cũng phân tốt xấu, thanh Du Long Kiếm của Tô Tín chính là hàng cực phẩm trong binh khí hoàng cấp, thậm chí công hiệu của nó còn vượt qua binh khí huyền cấp.
Mọi người hâm mộ thì hâm mộ nhưng không có ai ghen ghét.
Lý Phôi đi theo Tô Tín từ Tương Nam tới nơi này, có thể nói là tâm phúc trong tâm phúc, thực lực bản thân cũng rất mạnh.
Đừng nhìn Lý Phôi hiện tại mới có thực lực Linh Khiếu Cảnh, đám người Lục Tục từng âm thầm giao thủ với Lý Phôi nhưng kết quả lại một đấu một không có người nào thắng nổi Lý Phôi.
Chính bởi vì như thế mọi người chỉ có thể hâm mộ Lý Phôi, đồng thời cảm thán lão đại ra tay hào phóng, binh khí hoàng cấp trân quý như vậy tiện tay là có thể tặng người.
Lý Phôi rất lạnh nhạt, hắn tiếp nhận trường kiếm của Tô Tín sau đó chắp tay cảm tạ.
Lý Phôi sớm biết Tô Tín hào phóng, Tử Hà Thần Công dư sức làm công pháp trấn tông ở thế lực nhất lưu, kết quả lại bị Tô Tín giao cho hắn học tập, binh khí hoàng cấp tính là cái gì chứ?
“Lão Hoàng, lại đi giao thiếp mời tới tất cả thế lực võ lâm Giang Nam đạo, mười ngày sau đến Giang Nam phủ nghị sự, ta xem lần này không có bao nhiêu thế lực dám không tới dâu.”
Tô Tín phân phó nói.
Nghe xong lời này Hoàng Bỉnh Thành lập tức đắc ý cười lớn.
Hắn đi giao thiệp mời ba lần trước quá mức nghẹn khuất, lần thứ nhất người ta chỉ lá mặt lá trái, lần thứ hai người ta cho rằng hắn bệnh, chờ tới lần thứ ba còn lười gặp mặt hắn, hơn nữa hắn còn bị người ta đánh một trận.
Lúc này Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã đánh ra uy danh khắp võ lâm Giang Nam đạo, uy danh hiển hách sau khi diệt năm đại tông môn còn dó, Hoàng Bỉnh Thành đi giao thiếp mời lần này sẽ có đãi ngộ khác biệt.
Phân phó Hoàng Bỉnh Thành đi giao thiếp mời, Tô Tín lại nhìn sang đám người Lý Phôi.
“Các ngươi nhân thời gian này chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ chọn đệ tử thiên tư, tâm tính tốt khắp Lục Phiến Môn các châu phủ, cũng tập trung bồi dưỡng bọn họ, nhớ kỹ, thà thiếu không ẩu, ta cần tinh nhuệ.”
Lý Phôi gật gật đầu, dù sao hắn chỉ cần chấp hành nhiệm vụ Tô Tín bàn giao là đủ.
Nhưng đám người Lục Tục vẫn không hiểu Tô Tín làm thế để làm gì.
Tô Tín gõ cái bàn thản nhiên nói:
“Trọng chấn uy danh Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đã hoàn thành, cấp trên cũng cần ban thưởng cho chúng ta.”
“Hơn nữa ta nói rồi, đi theo ta các ngươi sẽ không hối hận, hiện tại vị trí phó tổng bộ đầu Giang Nam đạo vẫn còn trống, ta chuẩn bị đề nghị với cấp trên nâng các ngươi lên vị trí phó tổng bộ đầu.”
“Cho nên các ngươi nhất định phải bồi dưỡng một đám tinh nhuệ cho mình với tư cách là chiến lực mạnh nhất Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.”
Nghe xong lời này, Triệu Nhất Minh có tâm hướng võ đạo còn dễ nói, hắn vốn không có hứng thú với quan chức nhưng đám người Lục Tục và Lưu Hạo hưng phấn nhất.
Lục Tục xuất thân thế gia Lục Phiến Môn, gia gia hắn theo Thiết Ngạo từ ngày đầu thành lập Lục Phiến Môn, cũng là nhóm bộ đầu đầu tiên của Lục Phiến Môn.
Cuối cùng Lục gia hắn chỉ có thể làm tới vi trí tổng bộ đầu châu phủ mà thôi, hắn hiện tại có khả năng đột phá cực hạn Lục gia nhà hắn.
Về phần Lưu Hạo càng thụ sủng nhược khinh.
Kỳ thật trong thủ hạ của Tô Tín, Lưu Hạo là người cẩn thận nhất.
Tô Tín đưa ra quyết định gì, Lưu Hạo chỉ cần trung thực đi chấp hành mệnh lệnh của Tô Tín là tốt rồi, ai bảo hắn lúc trước thu chỗ tốt của Lôi Viễn đối nghịch với Tô Tín?
Mặc dù nói Tô Tín tha hắn một lần, Lưu Hạo vẫn bận tâm địa vị của mình trong suy nghĩ Tô Tín, cho nên hắn vẫn biểu hiện cẩn thận.
Hắn trông mà thèm vị trí phó tổng bộ đầu Giang Nam đạo nhưng lại không nghĩ rằng có một ngày sẽ rơi vào đầu mình.
Đối với Tô Tín mà nói, hắn không có ý định vẫn nắm vị trí phó tổng bộ đầu Giang Nam đạo trong tay không buông, Lục Phiến Môn các đạo khác vẫn thường xảy ra phó tổng bộ đầu tranh quyền đoạt lợi với tổng bộ đầu, bằng mặt không bằng lòng các loại, Tô Tín không cần lo lắng việc này.
Những người khác không dám nói nhưng đám người Lục Tục được Tô Tín lựa chọn bồi dưỡng, tối thiểu hiện tại bọn họ không dám mượn vị trí tổng bộ đầu châu phủ của mình đòi hỏi cái gì.
Về phần bồi dưỡng một đám tinh nhuệ, Tô Tín đã sớm muốn làm việc này.
Giống như khi hắn còn ở Thường Ninh phủ Phi Ưng Bang, chiến đường là nơi chuyên phụ trách chiến đấu, quản lý địa bàn giao cho người rãnh rỗi làm.
Hiện tại đổi thành Giang Nam đạo cũng giống như vậy, Giang Nam đạo địa bàn lớn như thế đương nhiên không thể mỗi lần ra tay đều tập kết lực lượng từ các châu phủ, như vậy không chỉ chậm mà còn dễ phạm sai lầm.
Cho nên Tô Tín mới chuẩn bị bồi dưỡng một chi tinh nhuệ, một chi tinh nhuệ chỉ phụ trách chiến đấu, bổng lộc mỗi tháng còn cao hơn các bộ khoái bình thường nhiều, đương nhiên tính nguy hiểm cũng cao hơn các bộ khoái ở châu phủ nhiều lắm.