Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 480: Cuộc chiến kiếm đạo (2)



Lão tổ sáng lập Kiếm Thần Sơn được tôn xưng là Kiếm Thần, danh hiệu cũng không phải do hắn tự phong, mà là những người giang hồ cùng thời đại Kiếm Thần tôn xưng hắn như thế.

Trong thời đại Kiếm Thần, tất cả võ giả sử dụng kiếm đều ảm đạm thất sắc trước Kiếm Thần, thậm chí đến cuối cùng mọi người cũng quên tên họ Kiếm Thần, chỉ nhớ rõ hắn là Kiếm Thần!

Kiếm Điển của Kiếm Thần Sơn là Kiếm Thần ngưng tụ kiếm ý cả đời chém một kiếm vào vách đá, truyền thừa cả đời của Kiếm Thần nằm trong đó, ngươi có thể lĩnh ngộ bao nhiêu phải xem ngộ tính, hơn nữa mỗi kiếm giả lĩnh ngộ ra cái gì cũng có khác nhau.

Chính bởi vì điểm ấy nên võ giả Kiếm Thần Sơn ít khi đi lại giang hồ, thực lực Kiếm Thần Sơn cực kỳ không ổn định, có một thế hệ xuất hiện vài tên thiên tài kinh diễm lĩnh ngộ kiếm ý, khi đó Kiếm Thần Sơn phồn hoa hưng thịnh, về sau sẽ lại suy sụp.

Hiện tại Kiếm Thần Sơn vẫn thuộc về thời kỳ suy sụp nhưng Lâm Khiếu vẫn có thể rời núi, hơn nữa còn đạt được bài danh mười hai Nhân Bảng, từ đó đủ chứng minh thực lực của hắn.

Tô Tín không phải kiếm giả thuần túy nhưng Lâm Khiếu sử dụng kiếm pháp kỳ dị nhưng phát huy ra chân ý của mình, đó chính là tan rã!

Kiếm thức của Lâm Khiếu ẩn chứa lực lượng tan rã, trường kiếm chấn động sinh ra vận luật kỳ dị, trực tiếp tan rã kiếm khí của Tô Tín, mặc dù mềm mại như nước nhưng nó là lực lượng cực kỳ cường đại.

Đôi mắt Tô Tín bắn ra hào quang sáng ngời, dưới chân hắn có kiếm khí ẩn hiện, lực lượng Phong Thần Thối bộc phát giống như ngự kiếm mà đi, lực lượng cả hai gia trì và xuất hiện trước mặt Lâm Khiếu.

Năm đạo kiếm khí bay ra khỏi tay trái, kiếm khí bá đạo cương mãnh mang theo khí thế vô song.

Tay phải bắn ra năm đạo kiếm khí như phong nhu thực cốt, mềm mại như cây roi, linh xảo mau lẹ như rắn.

Một chính một tà, một cương một nhu, một loại kiếm khí ẩn chứa hai loại lực lượng và bộc phát lực lượng làm Lâm Khiếu không kịp nhìn, nhưng trong mắt hắn mang theo hưng phấn càng đậm.

“Đây mới là Tiên Thiên Phá Thể Vô Hình Kiếm Khí mà ta muốn nhìn thấy!”

Lâm Khiếu hưng phấn nói một câu, giọng nói của hắn như kim loại va chạm vào nhau, thậm chí còn mang theo âm thanh kiếm ngân.

“Chiêu này là sát chiêu ta lĩnh ngộ Kiếm Điển mười bảy, chỉ có nó mới xứng tranh phong với Tiên Thiên Vô Hình Phá Thể Kiếm Khí của ngươi!”

Trường kiếm sương tuyết trong tay Lâm Khiếu cuốn qua, kiếm quang giống như thần quang sáng ngời, nó lại phân hóa ngàn vạn, hóa phong mang bách luyện, trong nháy mắt lực kéo vô hạn xuất hiện, Tô Tín như con mồi dính vào mạng nhện không cách nào thoát ra được!

“Chiêu này tên là Kiếm Dẫn!”

Lâm Khiếu vừa dứt lời, vô số đạo kiếm quang liên tục bắn ra ngoài, nguyên khí thiên địa chung quanh Tô Tín không còn thừa chút nào, chúng bị những kiếm quang này rút sạch.

Hai tay Tô Tín vung vẩy liên tục, hơn mười đạo kiếm khí bộc phát cực kỳ cường đại, hoặc phong nhu thực cốt, kiếm khí vô hình vô tướng, bị Tô Tín hợp lại làm một, kiếm khí kinh thiên xuất hiện, kiếm quang tạo thành lưỡi và đánh nát tất cả.

Chân khí cuồng bạo bao phủ lôi đài, ngay cả mọi người chung quanh lôi đài ngàn trượng cũng có thể cảm nhận được áp lực.

Hai người giao thủ với nhau làm các võ giả Tiên Thiên dưới đài tắc luỡi không thôi, uy lực như thế thật sự do võ giả cảnh giới Tiên Thiên tạo thành hay sao?

Chân khí biến mất, lúc này trên lôi đài chính là cảnh tượng hoang tàn.

Phải biết rằng những thứ này đều dùng thép luyện tạo thành, thậm chí mặt lôi đài đều là đá xanh cứng rắn cũng không thừa nhận nổi uy lực như thế, hai người này tạo thành lực phá hoại quá lớn.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, những võ giả đang xem cuộc chiến lui về phía sau, đối mặt với hai tồn tại không phải nhân loại như thế, bọn họ không thể không cảm thán.

Trên lôi đài, trong mắt Lâm Khiếu mang theo khiếp sợ không che dấu được.

“Tại sao trong tay ngươi không có kiếm lại có thể sử dụng kiếm khí, hơn nữa còn có cương mãnh của trọng kiếm, có mềm mại của tế kiếm, còn có sắc bén của trường kiếm, rốt cuộc ngươi làm sao lĩnh ngộ nhiều loại kiếm đạo như thế?”

Không đợi Tô Tín trả lời, Lâm Khiếu lại nói:

“Tu vi kiếm đạo của ngươi kinh người như thế nhưng ngươi cần gì dùng chỉ pháp vận dụng? Ngươi có danh hiệu là Huyết Kiếm Thần Chỉ, đặt ở trên người của ngươi quả thật vũ nhục kiếm đạo.”

Nghe Lâm Khiếu nói thế, hắn thật vô cùng đau đớn vì kiếm đạo của Tô Tín.

Có thiên phú kiếm đạo cường đại như thế lại đi luyện chỉ pháp, làm như vậy đúng là phá hoại của trời.

Nếu như hắn có thể một lòng tu luyện kiếm đạo, thực lực bản thân hắn mạnh bao nhiêu?

Tô Tín cười cười nói:

“Thật có lỗi, tại hạ cho tới bây giờ không phải kiếm tu, đối với ta, kiếm đạo chỉ là một loại võ đạo, cái gì có thể gia tăng thực lực của ta, ta sẽ tu luyện cái đó.”

Trong mắt Lâm Khiếu bắn ra thần thái giận dữ:

“Ngươi đang vũ nhục kiếm đạo! Kiếm giả vi vương, võ đạo khác làm sao vượt qua kiếm đạo?”

Nếu như nói Lâm Trường Hà là đạo si, Lâm Khiếu chính là kiếm si.

Đối với hắn, cuộc đời này chỉ có kiếm, kiếm là tất cả.

Cho nên Tô Tín nói như vậy đã chọc giận Lâm Khiếu.