Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 486: Đoạt quyền (2)



“Duẫn đại nhân không cần tích cực như vậy, người trong Giang Nam đạo chẳng qua nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện hơi thô lỗ một chút mà thôi, cũng không có ác ý gì, kính xin Duẫn đại nhân ngươi đừng nên trách, bọn họ ngày bình thường nói chuyện với ta cũng như vậy.”

Nói xong Tô Tín hỏi đám thủ hạ dưới tay:

“Các ngươi nói đúng hay không?”

Đám tổng bộ đầu châu phủ đồng thanh nói:

“Đúng vậy, ngày bình thường chúng ta đều nói như vậy.”

“Tô đại nhân không ngại, như vậy ngươi làm cấp trên làm gì?

“Nếu như chỉ mắng một câu con mẹ nó là phạm thượng, vậy chẳng phải người Lục Phiến Môn chúng ta chết sạch cả sao?”

Tô Tín khoát khoát tay làm ra biểu lộ ngươi nên tự hiểu, gương mặt Duẫn Tịch âm trầm hơn trước.

Hắn có thể được Lưu Phượng Vũ phái tới Lục Phiến Môn Giang Nam đạo hái quả đào, Duẫn Tịch cũng không phải loại người ngu xuẩn đụng chuyện liền nổi giận.

Cho dù nội tâm tức giận nhưng hắn vẫn biểu hiện tươi cười vui vẻ.

“Các vị nói đúng, là bổn quan tích cực rồi.”

“Nhưng tổng bộ Giang Nam đạo thật có vấn đề nghiêm trọng, điểm ấy ta cũng không phải đang lừa gạt mọi người.”

“Lục Phiến Môn phải có quyền giám sát thế lực võ lâm trong thiên hạ, hiện tại ba thế lực nhất lưu Giang Nam đạo vẫn bai xích Lục Phiến Môn chúng ta, tình báo của chúng ta về ba thế lực nhất lưu con rất ít.”

“Hơn nữa còn phải thẩm phán những võ giả vi phạm pháp luật, kết quả hiện tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo còn không làm được, ngược lại làm ra cái gì sinh tử lôi cung cấp môn phái khác giải quyết phân tranh, mời Lục Phiến Môn chúng ta tới làm trọng tài cho bọn chúng? Vì sao chúng ta phải làm trọng tài giúp những tông môn võ lâm đó?”

Nghe xong lời này đám người Hoàng Bỉnh Thành muốn mắng chửi đối phương, Duẫn Tịch căn bản không có việc gì đi ra tìm việc.

Hắn nói không có sai nhưng phải biết nơi này là nơi nào.

Nơi này chính là Giang Nam đạo, là nơi võ phong hưng thịnh nhất của Đại Chu vương triều, thế lực võ lâm nhiều gấp hai gấp ba các đạo khác, nếu như làm theo lời ngươi nói, chỉ sợ hiện tại Giang Nam đạo sẽ hỗn loạn không chịu nổi.

Ba thế lực nhất lưu co đầu rụt cổ là vì người ta nhường nhịn, nếu như lại từng bước ép sát chính là cục diện lưỡng bại câu thương.

Về phần sinh tử lôi, tổng bộ Lục Phiến Môn có đần cũng biết đây đây là phương pháp Tô Tín cố ý thiết lập tại Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.

Tất cả thế lực võ lâm đạt được thuận tiện, Lục Phiến Môn cũng thu hoạch uy danh danh vọng.

Nếu thật làm như Duẫn Tịch nói, làm việc dựa theo pháp luật, Tô Tín thật vất vả phân liệt thế lực võ lâm Giang Nam đạo sẽ cùng liên hợp với nhau, đến lúc đó ba thế lực nhất lưu sẽ xuất đầu.

Pháp luật Lục Phiến Môn hiện tại đại đa số đã quá hạn rồi.

Những luật pháp kia là Đại Chu vương triều biên soạn sau khi xưng bá Trung Nguyên, là thời điểm thực lực hùng mạnh nhất.

Hiện tại đã qua vài chục năm, thực lực Lục Phiến Môn phát sinh biến hóa, thực lực tất cả thế lực võ lâm cũng biến hóa, nếu như còn làm việc theo luật pháp lúc trước chính là hành vi tìm chết.

Tô Tín nhiều hứng thú nhìn Duẫn Tịch:

“Duẫn đại nhân muốn làm sao bây giờ?”

DuẫnTịch nói:

“Rất đơn giản, đương nhiên dùng thực lực chấn nhiếp những tông môn kia, giết gà dọa khỉ, làm bọn chúng phục tùng Lục Phiến Môn giáo hóa, phương pháp kia đều đúng sau ngày thành lập Lục Phiến Môn đến nay.”

Duẫn Tịch vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tín, hắn không phải ngu ngốc, đương nhiên hắn biết biện pháp của mình vô dụng với Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, hơn nữa còn làm Giang Nam đạo rối loạn.

Hắn đến Lục Phiến Môn Giang Nam đạo là vì cái gì? Sư phụ Lưu Phượng Vũ không có nói rõ nhưng nói gần nói xa để lộ ra ý đồ đến nơi này là vì đoạt quyền!

Không cầu tước quyền lực Tô Tín và đuổi ra khỏi Giang Nam đạo, tối thiểu cũng phải đào người, lấy được một pâần thực lực Giang Nam đạo, khi đó Tô Tín không thể một nhà độc đại tại Giang Nam đạo.

Nếu muốn hái quả đào, như vậy nhất định cần phải khống chế một phần thực lực Giang Nam đạo mới được, hiện tại hắn là tuần sát sứ ngang hàng tổng bộ đầu, tối thiểu từ đại nghĩa hắn bình khởi bình tọa với Tô Tín.

Hắn nói như vậy chính là vì ép Tô Tín mà thôi.

Nếu Tô Tín nói hắn làm không được, vậy thì tốt, ngươi cho ta nhân thủ, ta đi làm, như vậy hắn có thể tiếp thu một bộ phận nhân lực Lục Phiến Môn Giang Nam đạo.

Nếu như Tô Tín dựa theo Duẫn Tịch nói xử lý,vậy rất tốt, hắn sẽ tự hủy tường thành Tô Tín, sau đo có thể thừa cơ đoạt quyền.

Đương nhiên Duẫn Tịch cho rằng Tô Tín sẽ không có lựa chọn khác.

Duẫn Tịch đã nghiên cứu các hành động của Tô Tín sau khi đi vào Giang Nam đạo, người này không riêng thực lực cường đại, hơn nữa tâm cơ lòng dạ vô cùng sâu.

Dùng sức một mình gây xích mích võ lâm Giang Nam đạo đại loạn, Duẫn Tịch không dám làm ra hành vi điên cuồng như thế.

Phải biết rằng lúc trước Tô Tín là Nguyên Thần Cảnh cũng bỏ đi, hắn hết lần này tới lần khác chỉ là Thần Cung Cảnh.

Vạn nhất gây chuyện không tốt làm cho tông môn bị tiêu diệt thẹn quá hóa giận trực tiếp đồng quy vu tận với Tô Tín, khi đó chơi lớn lắm a.

Tô Tín nhìn Duẫn Tịch nửa ngày, cuối cùng cười ha hả nói:

“Duẫn đại nhân mệt mỏi, chúng ta trước mời Duẫn đại nhân dùng cơm tẩy trần sau đó nghỉ ngơi đi thôi.”

Tô Tín vừa dứt lời tổng bộ đầu châu phủ rời đi không có nửa phần do dự.

Nhìn xem đại sảnh trống rỗng trong nháy mắt, sắc mặt Duẫn Tịch trầm xuống, hắn có cảm giác như đánh vào bông.