Duẫn Tịch dùng bí pháp gọi Trần Tầm tới đây, hắn giao tờ giấy cho đối phương và nói:
“Ta nhận được tin tức nói vị trí này có dư nghiệt Ngô quốc xuất hiện, hơn nữa đối phương còn là tồn tại Nguyên Thần Cảnh.”
“Ngươi lập tức thông tri mật thám ba mươi sáu phủ ở phương bắc Giang Nam phủ điều động tới nơi này phân biệt tin tức thật giả cho ta.”
“Nếu quả thật có dư nghiệt Ngô quốc Nguyên Thần Cảnh tại đó, lập tức thông tri Cổ Đông Lai Cổ đại nhân.”
Mặc dù nói Giang Hạc Lưu bảo Duẫn Tịch điều toàn bộ mật thám Giang Nam đạo đi nhưng Duẫn Tịch không có làm như vậy.
Giang Hạc Lưu không phải người Lục Phiến Môn, hắn không hiểu tình huống của Lục Phiến Môn.
Cho dù những tập sự tình mật thám động tác nhanh hơn nữa cũng không có khả năng trong một ngày tập trung mật thám tới Giang Nam phủ.
Điều động mật thám ba mươi sáu phủ ở phương bắc là đủ, Tô Tín sắp đi Lập Dương phủ là một trong ba mươi sáu phủ phía bắc, cho nên Duẫn Tịch chỉ điều động mật thám tại nơi đó.
Trần Tầm chắp tay nói:
“Không cần tốn nhiều sức như vậy, chỉ cần mật thám Giang Nam phủ đi do thám tin tức là đủ rồi.”
Sắc mặt Duẫn Tịch trầm xuống và nói:
“Ta làm chuyện gì còn cần ngươi dạy hay sao? Vậy không bằng ngươi ngồi lên vị trí của ta đi.”
Sắc mặt Trần Tầm biến hóa sau đó chắp tay nói:
“Duẫn đại nhân thứ tội, thuộc hạ tuân lệnh.”
Nhìn bóng lưng Trần Tầm rời đi, Duẫn Tịch lúc này không có bình tĩnh như hắn biểu hiện ra ngoài.
Việc này mà thành, như vậy đúng như lời Giang Hạc Lưu nói, hắn có tới chín thành nắm chắc thuận lợi tiếp nhận vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo.
Nhưng nếu chưa thành công thì hắn không dám làm cái gì quá phận.
Lục Phiến Môn sẽ không dễ dàng tha thứ cây đinh của dư nghiệt Ngô quốc ẩn nấp trong Lục Phiến Môn lâu như vậy.
Làm như vậy chẳng khác gì tát vào mặt Lục Phiến Môn, đến lúc đó chỉ sợ Lục Phiến Môn sẽ xuất động cao thủ đi chém giết hắn, như vậy hắn thật sự lên trời không đường, xuống đất không cửa.
Bên ngoài Lập Dương phủ, Tô Tín mang theo một đám bộ khoái Lục Phiến Môn chỉ dùng nửa ngày là chạy tới nơi này, tất cả mọi người đổi quần áo mới đi vào thành.
Quan phục Lục Phiến Môn dễ dàng làm người khác chú ý tới, đối phương phát giác chạy trốn thì không tốt.
“Lão Hoàng, đi liên hệ với mật thám Lập Dương phủ xác định người còn nơi đây hay không.”
Tô Tín nói.
Bọn họ đi từ Giang Nam phủ tới Lập Dương phủ mất nửa ngày, trong khoảng thời gian này đối phương có việc đi ra ngoài sẽ không tìm thấy người.
Hoàng Bỉnh Thành gật gật đầu, hắn cũng mở ống trúc nhỏ giống như Duẫn Tịch, nhưng bên trong không có phi trùng, mà là một đạo hào quang mắt thường có thể nhìn thấy bay lên không trung.
Có rất nhiều phương thức liên hệ mật thám của Lục Phiến Môn, trước kia Duẫn Tịch sử dụng phi trùng báo tin là một, Hoàng Bỉnh Thành cầm ống trúc pháo sáng trong tay là một, cho dù là ban ngày hay đêm tối đều không thể tra, chỉ có mật thám Lục Phiến Môn dùng công cụ đặc thù mới phát hiện.
Đám người Tô Tín chờ thêm một lúc nhưng không có nhìn thấy người tới, cảnh này làm Tô Tín cau mày.
Hoàng Bỉnh Thành ngẫm lại nói:
“Dường như mật thám Lập Dương phủ đều đi ra ngoài, bọn họ ngày bình thường sự vụ bận rộn hiện tại hẳn là đi châu phủ khác chắp hành nhiệm vụ.”
“Vậy được, không chờ bọn họ, chúng ta trực tiếp đi vào.”
Tô Tín gật gật đầu, hắn mang người đi vào Lập Dương phủ.
Căn cứ tin tức mật thám Lục Phiến Môn, lần này bọn họ phát hiện dư nghiệt Ngô quốc là một tòa võ quán trong Lập Dương phủ, là Thanh Sơn võ quán.
Quán chủ Thanh Sơn võ quán Liễu Thanh Sơn chính là võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong, ngày bình thường giao du rộng rãi, hắn có thanh danh rất tốt tại Lập Dương phủ.
Vài tên dư nghiệt Ngô quốc có quan hệ không cạn với Nhân Nghĩa Trang, hơn nữa còn không dễ dàng bị người ta nhận ra.
Cho nên bọn họ phải thay hình đổi dạng giả trang thành đệ tử Liễu Thanh Sơn nấp trong võ quán, hơn nữa có đám người Liễu Thanh Sơn yểm hộ cho nên khó bị người ta phát hiện ra.
Một đoàn người Tô Tín đi tới Thanh Sơn võ quán, mặc dù bọn hắn không có mặc quan phục nhưng vẫn có không ít người chú ý.
Lập Dương phủ chỉ là tiểu châu phủ, trong châu phủ không có thế lực nhị lưu, cho nên võ giả Thần Cung Cảnh đồng loạt xông lên, hiển nhiên đây không phải việc nhỏ.
Liễu Thanh Sơn thành lập Thanh Sơn võ quán trong Lập Dương phủ, nơi này chỉ có mấy trăm đệ tử, cả võ quán chiếm cứ một khu phố lớn trên đường chính.
Đám người Tô Tín đi tới cửa võ quán, lúc này có không ít đệ tử võ quán chú ý.
Hai tên đệ tử thủ vệ nhìn thấy khí thế đám người Tô Tín cường đại và bộ dạng hùng hổ, bọn họ lập tức nói:
“Các vị đến Thanh Sơn võ quán có gì muốn làm? Kính xin các vị chờ ở đây ta đi bẩm báo gia sư.”
Tô Tín không ngừng lại, hắn phất phất tay, lúc này trực tiếp xuyên quađaám người và và bắn ra hai đạo kiếm khí vô hình, trực tiếp cắt hai đệ tử thành hai nửa, đám đệ tử võ quán còn lại sợ tới mức kêu nhao nhao.
“Lục Phiến Môn làm việc, người không có phận sự tránh lui! Thanh Sơn võ quán cấu kết dư nghiệt Ngô quốc, tru diệt tất cả.”