Cho dù nói như thế nhưng Duẫn Tịch thật sự có ý mượn đao giết người.
Dù sao không ai muốn lưu người khoa tay múa chân bên cạnh mình, huống hồ hiện tại tâm phúc Tô rất khó chơi, vừa vặn cho bọn chúng cơ hội chắc chắn sẽ nhảy ra tranh quyền với mình.
Đáng tiếc Giang Hạc Lưu sống vài chục năm, hắn sẽ không bị một tiểu bối như Duẫn Tịch lừa gạt dễ dàng như thế.
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhúng tay nhiều vào việc Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, chỉ cần ngươi dựa theo chúng ta phân phó xếp người vào trong Lục Phiến Môn, ta sẽ không quản chuyện khác trong Lục Phiến Môn.”
Giang Hạc Lưu trấn an Duẫn Tịch một câu.
Duẫn Tịch cũng không phải cấp dưới của hắn, hắn chỉ cuốn cắm cây đinh vào Lục Phiến Môn mà thôi.
Lần này hắn bức bách Duẫn Tịch đã thành công nhưng nội tâm Duẫn Tịch nhất định có oán hận.
Cho nên Giang Hạc Lưu cũng không muốn bức hắn quá ác, trấn an lúc thích hợp là việc phải làm.
Nghe Giang Hạc Lưu nói như vậy, sắc mặt Duẫn Tịch lúc này tốt hơn một ít, hắn nói:
“Chúng ta cũng nên đi gặp tổng bộ đầu Giang Nam đạo, thuận tiện giới thiệu hai người chúng ta với bọn họ, dù sao các ngươi về sau muốn xếp nhân thủ vào khó tránh khỏi sẽ liên hệ với những kẻ này.”
Giang Hạc Lưu gật gật đầu, Duẫn Tịch lập tức đi ra ngoài triệu tập tất cả tổng bộ đầu Lục Phiến Môn tới nghị sự.
Sau khi tất cả mọi người đến đông đủ, Duẫn Tịch ngồi trên chủ vị của Tô TÍn nhìn mọi người phía dưới, hiện tại hắn tươi cười vừa lòng đắc ý.
Không nói vị trí tổng bộ đầu một đạo là như thế nào, chỉ nói quyền lợi đã không phải thời điểm hắn còn ở tổng bộ Lục Phiến Môn có thể so sánh được.
Chưởng quản sinh tử Lục Phiến Môn một đạo, thủ hạ bộ khoái ngàn vạn, uy thế và quyền lợi như vậy không phải ai cũng có thể hưởng thụ.
Khó trách những bộ khoái đột phá Nguyên Thần Cảnh trong Lục Phiến Môn đều mơ tưởng được thả ra ngoài làm tổng bộ đầu một đạo, Duẫn Tịch cảm thấy si mê khi nắm quyền sinh sát và sự vụ một đạo trong tay.
Đặc biệt trước kia Duẫn Tịch vẫn ở trong tổng bộ Lục Phiến Môn, thủ hạ bộ khoái trong tay hắn không bao giờ vượt qua một trăm, so sánh với nhau sẽ có chênh lệch rõ ràng.
Nhìn mọi người phía dưới, Duẫn Tịch ho khan hai tiếng nói:
“Các vị, bởi vì Tô đại nhân bị dư nghiệt Ngô quốc ám sát mà hi sinh, bổn quan cũng cảm thấy đau lòng sâu sắc.”
“Nhưng Lục Phiến Môn một đạo không thể vô chủ, cho nên cấp trên phái ta làm tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, một lần nữa trấn thủ Giang Nam đạo.”
Phía dưới đám người Hoàng Bỉnh Thành lại bĩu môi, bọn họ cũng không nhìn ra Duẫn Tịch đau lòng chỗ nào, nhìn bộ dạng của ngươi ngủ cũng có thể cười a.
Những tổng bộ đầu khác tâm thần bất định không biết nên làm thế nào.
Tô Tín mời chào bọn họ chưa tới nửa năm, những người này căn bản không có trung tâm gì với Tô Tín.
Cho dù bởi vì thủ đoạn của Tô Tín làm đại bộ phận tổng bộ đầu sợ hãi, thời điểm Tô Tín còn thì bọn họ sợ thủ đoạn của hắn.
Nhưng hiện tại Tô Tín không còn, không biết hắn sống chết thế nào, ngày lúc này tâm thần mọi người bất định không thôi, sợ Duẫn Tịch tính nợ cũ.
Dù sao Duẫn Tịch vừa tới Giang Nam đạo thì những người bọn họ không đứng về phía hắn.
Duẫn Tịch cũng không phải ngu ngốc, hắn không muốn tính sổ với bọn họ, phải nói người cả Giang Nam đạo không có ai dám đứng bên hắn, mấy người bị hăn nói động đều bị Tô Tín giết.
Cho nên Duẫn Tịch không có khả năng thanh toán bộ khoái và bộ dầu Giang Nam đạo.
Hiện tại bọn họ là tổng bộ đầu Giang Nam đạo, tự nhiên cũng phân thân sơ, đám người Hoàng Bỉnh Thành Lý Phôi lúc trước chắc chắn sẽ bị cô lập vào một góc!
Nhìn sang mọi người, Duẫn Tịch nói:
“Quy củ Giang Nam đạo trước kia không còn phù hợp với hiện tại, tất cả tu luyện tài nguyên không thể từ một người thống kê và cấp cho.”
“Cho nên hiện tại ta quyết định về sau cấp trên phát tài nguyên tu luyện nhất định phải do ta xét duyệt mới có thể cấp xuống các châu phủ.”
Hoàng Bỉnh Thành nghe vậy hừ lạnh một tiếng, vấn đề này trước kia hắn đã làm, hiện tại Duẫn Tịch đang thu hồi quyền trong tay hắn.
Hoàng Bỉnh Thành đã sớm ngờ tới điểm này, cấp trên phát tài nguyên tu luyện cho một đạo và phát xuống các châu phủ, hiện tại Duẫn Tịch làm tổng bộ đầu, hắn muốn thu hồi cũng không ai có thể ngăn cản được.
Duẫn Tịch nhìn đám người Lý Phôi và cười lạnh nói:
“Còn có một việc cần phải sửa, đó chính là bộ khoái tổng bộ Giang Nam đạo quá nhiều cho nên cấp dưới không đủ, cho nên ta quyết định đánh tan bộ khoái hiện tại đưa xuống các châu phủ.”
Hắn vừa nói lời này Lý Phôi biến sắc.
Tổng bộ Giang Nam đạo đều là người Tô Tín lựa chọn tỉ mỉ, nếu như Duẫn Tịch đánh tan như vậy những cố gắng của bọn họ lúc trước sẽ uổng phí.
Nhưng lúc này Hoàng Bỉnh Thành lại đè tay Lý Phôi xuống, hắn cươi nói:
“Tuân lệnh đại nhân, chờ ta đi an bài sau đó sẽ cấp phát xuống các châu phủ.”
Đám người Lý Phôi và Lục Tục kinh ngạc nhìn Hoàng Bỉnh Thành, không biết vì sao hắn đáp ứng dễ dàng như vậy.
Nếu không phải biết rõ Hoàng Bỉnh Thành sẽ không phản bội Tô Tín, thậm chí bọn họ sẽ hoài nghi Hoàng Bỉnh Thành đã âm thầm đầu nhập vào Duẫn Tịch.