Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 54: Lôi đài sinh tử



Tuy có Thiết Vô Tình ngăn cản, nhưng bỏ qua Tô Tín như vậy, Mạnh Trường Hà vẫn không cam lòng.

Thù giết con không đội trời chung, Mạnh Trường Hà chỉ có một người con trai, tuổi ông giờ đây lại chẳng sinh được đứa thứ hai nữa.

- Thiết đại nhân, chẳng phải vừa rồi ông nói ta cậy lớn hiếp bé sao? Vậy được, ta không ra tay, ta để đệ tử của ta đấu với Tô Tín một trận, đấu theo kiểu lôi đài sinh tử, hắn có dám không?

Thiết Vô Tình quay đầu nhìn về Tô Tín.

Tô Tín không chút do dự gật đầu nói:

- Được, trận đấu lôi đài sinh tử này ta nhận.

Mạnh Trường Hà nói:

- Ba ngày sau ta dựng lôi đài ở Xương Đức phường, quyết một phen sống chết!

Nói xong, Mạnh Trường Hà dẫn người rời đi.

Một thảm án có thể dẫn đến máu chảy thành sông nay được kết thúc kiểu đầu voi đuôi chuột, nhưng những bang phái khác cũng không phải là không được gì, ít nhất bọn họ cũng biết được sự tồn tại của tổng bổ khoái Đông Thập Nhị phường Thiết Vô Tình, một người tuyệt đối không thể gây sự.

Sa Phi Ưng còn muốn nói gì đó trước lúc đi, nhưng nhìn thấy Thiết Vô Tình ở đó nên ông ta chỉ có thể trừng mắt nhìn Tô Tín rồi quay người rời đi.

Tô Tín chắp tay nói với Thiết Vô Tình:

- Đa tạ ơn cứu giúp hôm nay của Thiết đại nhân.

Ý cười nhè nhẹ lại hiện lên trên mặt Thiết Vô Tình, ông ta xua tay nói:

- Ngươi giúp ta nhiều lần như vậy, ta cũng nên trả lại ngươi một lần rồi. À phải rồi, nếu ngươi muốn cám ơn ta thật thì làm lại cho ta hai viên bi sắt đi, vừa rồi bị dính máu tên ngốc kia, ta không muốn dùng nó nữa.

Tô Tín cười nói:

- Đừng nói là bi sắt, dù có là vàng cũng không thành vấn đề.

- Đừng, làm sắt đi, cầm vàng trong tay ta lại không nỡ ném nó đi đánh người.

Nói xong câu này, Thiết Vô Tình nhìn về hướng Sa Phi Ưng rời đi, trầm mặc nói:

- Tiểu tử cậu lần này chơi cho lão đại một hố không nhẹ đâu, lão tiểu tử Sa Phi Ưng e là muốn ăn tươi nuốt sống cậu luôn rồi.

Biểu cảm Tô Tín thản nhiên:

- Đây là lựa chọn của chính ông ấy, chẳng liên quan gì đến ta cả, nếu ông ấy không chọn ném ta ra để dập tắt cơn giận của Tam Anh hội mà chọn bênh vực ta, thì giờ bọn họ đã nhận được sự tin tưởng của bao người rồi.

Chuyện Thiết Vô Tình cứu viện, Tô Tín không nói cho thuộc hạ mình, hiển nhiên cũng không nói cho Sa Phi Ưng bọn họ, làm như vậy là để xem lựa chọn của bọn họ.

Thuộc hạ của Tô Tín có người chọn rời đi, nếu đã như vậy, Tô Tín sẽ không thu nhận lại bọn họ nữa, còn những người lựa chọn ở lại sẽ trở thành nòng cốt của cậu.

Cũng như thế, nếu Sa Phi Ưng lựa chọn bênh vực cho Tô Tín, chắc chắn sẽ có thể được lòng người, nhưng ông ra đã chọn bỏ mặc Tô Tín, vậy chỉ có thể mất đi thể diện và lòng người.

Vì vậy trước lúc rời đi Sa Phi Ưng mới phẫn nộ như vậy, Tô Tín đã có sự cứu viện của Thiết Vô Tình, thế mà cũng không nói với bọn họ một tiếng khiến bọn họ vừa mất thể diện vừa mất lòng người.

Thiết Vô Tình chỉ  vào Tô Tín nói:

- Tiểu tử ngươi cũng thật khôn ngoan, đừng nghĩ ta nhìn không ra, e là ngươi sớm đã đoán được với tính cách của Sa Phi Ưng sẽ lựa chọn như thế nào, vì vậy nên mới không nói cho ông ta biết.

Tô Tín cười nhưng cũng không phủ nhận.

Thiết Vô Tình nói:

- Sau cùng sao ngươi lại đồng ý trận đấu sinh tử với Mạnh Trường Hà? Có ta ở đây, ông ta không làm khó gì ngươi được đâu.

Tô Tín lắc đầu:

- Thiết đại nhân có thể giúp ta được lần này, nhưng lại không giúp ra được lần thứ hai, chuyện lần này nếu không có câu trả lời cho Tam Anh hội, e là sau này bọn họ sẽ ngấm ngầm dùng rất nhiều thủ đoạn.

- Trận đấu sinh tử lần này nếu ta thắng, ít nhất bọn họ cũng không dám làm chuyện gì quá đáng nữa. Huống hồ cũng không thể chỉ biết nhờ người khác ra mặt cả đời này được, có một số chuyện, vẫn là bản thân nên đi đối đầu.

- Đôi khi ta thật sự thắc mắc chuyện ngươi lớn lên như thế nào, rõ ràng chỉ là một người trẻ tuổi nhưng dường như tâm tư thâm sâu như người trung niên đã nhìn rõ thế tục vậy.

Tô Tín cười nói:

- Lớn lên trong khu dân nghèo, nếu không cơ mưu thì sớm đã bị người ta hãm hại mất mạng, huống hồ ta còn có một tiểu muội cần chăm lo, ta không thể chết sớm như vậy được.

- Có điều ngươi đồng ý yêu cầu của Mạnh Trường hà cũng hơi có chút lỗ mãng, đệ tử của ông ta không hề đơn giản đâu.

Thiết Vô Tình nghiêm túc nói:

- Ngươi biết sư phụ Mạnh Trường Hà là ai không?

Tô Tín lắc đầu, nhìn về hướng Hoàng Bính Thành, cuối cùng Hoàng Bính Thành cũng chỉ lắc đầu.

Với những bang phái có thực lực tương đương nhau như Phi Ưng bang hoặc Thanh Trúc bang, ông ta còn bỏ chút công sức đi điều tra, nhưng Tam Anh hội lại cách rất xa bọn họ.

Vì vậy mọi chuyện liên quan đến Tam Anh hội, Hoàng Bính Thành đều là nghe từ người khác, chẳng hề có tài liệu chi tiết khác.

- Ông ta xuất thân từ phái lớn?

Tô Tín thắc mắc hỏi.

- Cũng gần như vậy, nhưng không phải ông ta xuất thân từ phái lớn, mà võ công ông ta được truyền là có lai lịch. Sư phụ của ông ta là Chu Định Phương người Tương Nam, nhưng lại từng bái nhập vào Thiếu Lâm Tự, trở thành đệ tử tục gia của Thiếu Lâm Tự.

Sau đó Thiếu Lâm Tự giải tán hết đệ tử tục gia, sư phụ ông ta liền trở về Tương Nam mở tiêu cục, Mạnh Trường Hà là một trong những đệ tử được ông ta yêu quý, được truyền thừa một trong bảy mươi hai tuyệt kỹ Thiếu Lâm- Đại Suất Bi Thủ.

Đệ tử tục gia Thiếu Lâm? Tô Tín bỗng trợn tròn mắt ngạc nhiên.

Tô Tín đúng thật có duyên với Thiếu Lâm Tự, lần trước cậu có được lọ đơn dược Thiếu Lâm Tự đặc chế từ chỗ Lão Lang, lần này lại gặp truyền nhân của đệ tử tục gia Thiếu Lâm Tự.

Nhìn thấy vẻ mặt của Tô Tín, Thiết Vô Tình còn nghĩ là cậu bị kinh ngạc sững sờ nên liền nói:

- Khoan hãy lo lắng, còn có hai tin tốt.

- Đầu tiên đó là người đệ tử tục gia Thiếu Lâm này không phải là đệ tử chủ chốt đã cạo đầu xuất gia, vì vậy dù có được truyền thụ bảy mươi hai tuyệt kỹ cũng chỉ là tàn quyển, uy lực chênh lệch rất lớn so với bảy mươi hai tuyệt kỹ chính gốc.

- Hơn nữa Chu Định Phương chỉ dạy Mạnh Trường Hà được vài năm thì qua đời, ông ta cũng chỉ học được tàn quyển Đại Suất Bi Thủ trong bảy mươi hai tuyệt kỹ đó, thứ ông ta truyền thụ lại được cho đệ tử cũng chỉ có được chiêu này, còn có võ kỹ nhập môn của Thiếu Lâm Tự.

- Tất nhiên ngươi cũng thể coi thường đối phương vì những điều này, trận đấu sinh tử lần này chắc chắn Mạnh Trường Hà sẽ cử ra đại đệ tử Lý Trung Hòa của mình xuất chiến.

- Lý Trung Hòa đã là võ sĩ hậu thiên trung kỳ nhiều năm, số huyệt vị mà hắn đả thông ít nhất cũng đã trên chín mươi, ngươi chỉ vừa mới đạt bậc hậu thiên trung kỳ, kinh nghiệm chiến đấu chênh lệch quá lớn.

- Đa tạ Thiết đại nhân đã nói những thông tin này cho ta.

Tô Tín rất thành tâm nói lời cám ơn.

Đó gọi là biết người biết ta trăm trận trăm thắng, võ sĩ đối chiến cũng là như vậy, có thể hiểu được đối phường  dùng công pháp, võ kỹ gì là điều vô cùng quan trọng trong đối chiến.

- Không cần cám ơn, ngươi là do ta bảo lãnh, ba ngày sau nếu ngươi chết trên lôi đài thì chẳng phải ta rất mất mặt sao?

Thiết Vô Tình xua tay, quay người rời đi.

- Lão đại, chúng ta giờ phải làm gì?

Hoàng Bính Thành hỏi.

- Còn có thể làm gì, đương nhiên ta phải chuẩn bị vượt ải rồi, giờ ta chỉ vừa mới đột phá đến hậu thiên trung kỳ, còn cần làm quen với sức mạnh ở giai đoạn này.

Đột phá mỗi cảnh giới, thực lực trên người của mỗi võ sĩ đều sẽ đón nhận sự tăng trưởng mạnh mẽ, điều này khiến cho cơ thể võ sĩ hơi khó thích ứng, nếu chưa quen với sức mạnh đến đột ngột này cần mất vài ngày mới tạm làm quen được nó.

Tuy Tô Tín vừa đánh bại được Đổng Thành Vũ nhưng đối với sức mạnh hiện tại của bản thân, cậu vẫn chưa quen được hoàn toàn.

Huống hồ cậu cũng tin rằng, đồ đệ mà Mạnh Trường Hà bồi dưỡng ra tuyệt đối sẽ không có thực lực bình thường như Đổng Thành Vũ.

Dù sao Mạnh Trường Hà cũng được coi là đệ tử của Thiếu Lâm Tự, tuy chỉ là truyền nhân của đệ tử tục gia, nhưng chắc chắn cũng mạnh hơn rất nhiều so với võ sĩ xuất thân từ môn phái nhỏ như Đổng Thành Vũ.

- Phải rồi, căn dặn với người trông nom muội muôi ta rằng không được để cho nó biết ta đã xuất quan, cứ nói ta vẫn đang bế quan là được.

Tô Tín căn dặn.

Lúc trước vì bế quan ở đường viện nên Tô Tín đều sai người chăm sóc việc ăn ở cho Hinh Nhi.

Giờ dù đã xuất quan, nhưng cậu cũng không muốn để Hinh Nhi biết được những tin tức này, đỡ khiến cô bé lo lắng.

Hoàng Bính Thành gật đầu tỏ ý mình đã biết, Tô Tín lại bảo Lý Hoại dẫn người đi tăng cường quản lý Vĩnh Lạc phường, rồi bản thân đi bế quan.

Giờ thuộc hạ cậu đã giảm đi hơn một nửa, không tăng cường quản lý chỉ sợ Vĩnh Lạc phường đã ổn định trật tự lại bắt đầu nổi loạn.

Lúc này Mạnh Trường Hà mặt mày u ám dẫn người đi thẳng về đường viện Xương Đức phường.

Sau khi giải tán những bang chúng này, Ninh Lạc Quân chần chừ một lúc rồi nói:

- Đại ca, ta cho rằng lát nữa huynh nên nói với Lý Trung Hòa một tiếng rằng dù hắn có thắng Tô Tín ở lôi đài sinh tử thì cũng đừng giết hắn.

- Đệ nói gì!

Mạnh Trường Hà giận dữ nhìn Ninh Lạc Quân:

- Tô Tín giết đi người con trai duy nhất của ta, đệ còn bảo ta tha cho hắn sao? Huống hồ nếu không lấy mạng Tô Tín thì còn gọi gì là lôi đài sinh tử!

Ninh Lạc Quân nói to:

- Không phải đệ muốn huynh tha cho Tô Tín, mà chỉ là  không muốn Tam Anh hội đắc tội đến cùng với Thiết Vô Tình!

- Nếu hắn muốn bảo vệ Tô Tín đến cùng, ngộ nhỡ Lý Trung Hòa giết Tô Tín trên lôi đài sinh tử, huynh nói hắn sẽ không ghi thù với Tam Anh hội chúng ta sao?

Mạnh Trường Hà liền im lặng, sức mạnh của Thiết Vô Tình ông ta giờ còn nhớ rõ mồn một.

Tuy Thiết Vô Tình xuất chiêu ném ra viên bi sắt chẳng được tính là một chiêu, nhưng ông ta cảm nhận được trên người Thiết Vô Tình có sức mạnh còn lớn hơn cả người sư phụ đã đạt cảnh giới tiên thiên của mình.

Nhưng vì báo thù, Mạnh Trường Hà vẫn hừ lạnh nói:

- Đúng là chúng ta không địch nổi Thiết Vô Tình, nhưng cũng không cần nghĩ hắn quá mạnh mẽ, Tam Anh hội chúng ta có hàng vạn người, ta không tin Thiết Vô Tình hắn có thể ra tay với Tam Anh hội!

- Dù hắn có là võ sĩ tiên tiên, nhưng cũng chỉ là một chọi vạn người, muốn diệt sạch Tam Anh hội chúng ta hắn phải chuẩn bị cho đại loạn ở Thường Ninh phủ này đấy!

- Đại ca! Đừng ngây thơ nữa, Thiết Vô Tình không giống những bổ đầu khác! Huynh nghĩ tên hắn xem, hắn xuất thân từ Lục Phiến Môn, hắn họ Thiết! Rất có thể hắn là người nhà họ Thiết của Lục Phiến Môn đấy!

Sắc mặt Ninh Lạc Quân tỏ vẻ sợ hãi:

- Ninh Lạc Quân ta cũng được coi như đã từng biết người thật, lúc đó ta theo phụ thân tham dự buổi yến tiệc của một thế gia ở Tương Nam. Thế gia đó rất mạnh, chỉ tính võ sĩ tiên thiên đã có hơn ba mươi người.

- Nhưng trong yến tiệc đó, cả nhà đó đều đã bị ba vị bổ khoái của Lục Phiến Môn diệt sạch!

- Ba bổ khoái này đều là người nhà họ Thiết, nhà họ Thiết bọn họ là do triều đình Đại Chu tạo nên, vào thời kỳ huy hoàng nhất, một nửa số bổ khoái trong Lục Phiến Môn đều mang họ Thiết!

- Người họ Thiết trong thiên hạ nhiều lắm, hơn nữa Thiết Vô Tình đó có phải xuất thân từ Lục Phiến Môn hay không cũng chỉ là lời mọi người phỏng đoán mà thôi.

- Lúc trước khi Thiết Vô Tình đến Thường Ninh phủ, mọi người cũng đã điều tra qua hắn, nhưng kết quả cũng chỉ là hoài nghi mà thôi, vốn không thể chứng minh Thiết Vô Tình xuất thân từ Lục Phiến Môn.

- Không cần nói nữa, thù giết con không đội trời chung, Tô Tín phải chết!

Ném lại câu này xong, Mạnh Trường Hà quay người rời đi, chỉ để lại Ninh Lạc Quân và Đoàn Kiêu đứng ngay tại chỗ với ánh mắt ảm đạm.