Ngưu Đầu cầm kiếm vũ giáp đúng như tâm ý của Tô Tín, thứ này đơn giản mà ít nổi bật, đồng thời cũng có lực phòng ngự không kém.
Về phần khuyết điểm cũng rất bình thường, dù sao kiếm vũ giáp có mục đích chính là áo lót trong khải giáp, nếu khải giáp bên ngoài còn không ngăn cản nổi công kích, có thể nghĩ cường độ công kích lớn bao nhiêu, khi đó cho dù tài liệu chế tạo kiếm vũ giáp cứng cũng vô dụng.
Tô Tín hài lòng với kiếm vũ giáp cho nên hắn gật đầu nói:
- Không có vấn đề, chính là nó.
Tô Tín đáp ứng thống khoái như vậy làm Ngưu Đầu cảm thấy xấu hổ.
Từ xưa đến nay bảo giáp phòng ngự ít ỏi, tối thiểu nó thưa thớt hơn binh khí cùng giai nhiều, cho nên giá cả đắt hơn một ít.
Nhưng bảo giáp của hắn có đặc tính nhiều lắm tương đương binh khí địa cấp, Tô Tín cho hắn hài cốt Thiên binh trải qua tu bổ vẫn vượt qua Thiên binh bình thường, dù cho trả phí tổn sửa chữa không ít nhưng Ngưu Đầu vẫn có lợi.
Huống hồ Ngưu Đầu vốn không thích bảo giáp thiếp thân cho nên kiếm vũ giáp trong mắt hắn chính là phế vật.
Dùng một kiện phế vật đi trao đổi bảo vật của người ta, vấn đề này Ngưu Đầu nghĩ thế nào cũng cảm thấy không tốt.
Về phần Tô Tín bảo hắn ra tay đối phó Giang Hạc Lưu, Ngưu Đầu cho rằng yêu cầu như vậy không đáng nhắc tới.
Giang Hạc Lưu chỉ có thực lực Hóa Thần Cảnh mà thôi, cho dù Tô Tín không cầm đồ vật giao dịch với hắn, chỉ bằng vào thân phận đồng đạo Địa phủ, chỉ cần Tô Tín mở miệng thì hắn sẽ giúp một tay xem như lễ gặp mặt với người mới.
Cho nên Ngưu Đầu rất xấu hổ chắp tay với Tô Tín:
- Ta và lão Mã ghi nhớ nhân tình của Sở Giang Vương, về sau có việc gì cứ lên tiếng là được.
Tô Tín cười ha hả chắp tay nói:
- Trao đổi đồng giá mà thôi, không cần chú ý như vậy.
Hiện tại Tô Tín xem như cảm nhận được chỗ tốt của Địa phủ.
Nếu ở ngoại giới, hắn không có tư cách nói chuyện ngang hàng với võ giả Dung Thần Cảnh, người ta cũng không nhận nhân tình của hắn.
Song phương giao dịch xong, chờ Ngưu Đầu thu thập xong những bảo vật của hắn, hắn hỏi Tô Tín:
- Đúng rồi, ngươi chuẩn bị ra tay với Giang Hạc Lưu lúc nào? Ta sẽ đi ngay bây giờ sao?
Trong mắt Tô Tín sinh ra tia sáng, hắn nói:
- Không nóng nảy, thời cơ không đúng, ta còn phải chờ thêm thòi gian mới được.
Hiện tại Giang Nam đạo thế cục đã đủ loạn nhưng chưa tới lúc đại loạn, chính mình còn có thể châm thêm mồi lửa vào trong.
Nếu không chờ thế cục bết bát nhất và nhảy ra ngăn cơn sóng dữ thì làm sao thể hiện ra giá trị của bản thân hắn.
Ngưu Đầu gật đầu, hắn nói:
- Như vậy thì tốt, dù sao ta cũng chuẩn bị tiềm tu trong Địa phủ một thời gian, ngươi muốn hành động khi nào cứ báo cho ta biết là được.
Nói xong Ngưu Đầu liền quay về cung điện của mình tiềm tu, đám người Thôi Phán Quan giải tán, Tô Tín chuẩn bị quay về Giang Nam đạo trù tính việc ném thêm mồi lửa.
Hiện tại Tô Tín đã biết rõ, hắn không biết vì sao Duẫn Tịch lại cấu kết với dư nghiệt Ngô quốc, hiện tại Giang Hạc Lưu và Nhạc Thanh Bình ngụy trang thân phận trà trộn vào trong Lục Phiến Môn.
Muốn giải quyết bọn chúng rất đơn giản, với lực lượng Tô TÍn đang nắm giữ trong tay, hắn có thể nhờ Ngưu Đầu âm thầm ra tay đuổi giết Giang Hạc Lưu, bản thân mình nhảy ra vạch trần diện mạo của Duẫn Tịch và đoạt lại vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo.
Đối với người ưa thích truy cầu lợi ích lớn nhất như Tô Tín, hắn làm như vậy còn chưa đủ.
Sự việc lần này do Lưu Phượng Vũ muốn phái người đến hái quả đào, Tô Tín không dạy dỗ bọn chúng thật ác, khó bảo toàn không có người lại đến hái quả đào, dù sao tứ đại thần bộ không chỉ có một mình Lưu Phượng Vũ.
Hắn muốn người tổng bộ Lục Phiến Môn biết rõ Giang Nam đạo không thể thiếu Tô Tín, chỉ có Tô Tín mới có tư cách trấn áp Giang Nam đạo, những người khác xằng bậy chỉ hủy Giang Nam đạo.
Sau khi trở lại Giang Nam đạo, Tô Tín che dấu tung tích ẩn nấp hành tung, chuẩn bị tùy thời tìm cơ hội châm thêm một mồi lửa vào thế cục hiện tại.
Toàn bộ võ lâm Giang Nam đạo và bản thân Lục Phiến Môn bị Duẫn Tịch gây rối thần hồn nát thần tính, muốn tìm một cơ hội thêm mồi lửa rất dễ dàng.
Đợi không đến mười ngày, Tô Tín tìm được một cơ hội.
Mặc dù nói Duẫn Tịch tạo ra hình thức thu thuế, cho dù tổng bộ Lục Phiến Môn hay Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đều thập phần chán ghét.