Thu hồi bức hoạ cuộn tròn, Trầm Tích Quân liền im lặng không nói, Tô Tín cũng biết điều lui ra ngoài.
Lúc trước hắn dùng thân phận Mạnh Thanh Trạch làm việc tại thành Thương Sơn, việc này cũng kết một đoạn nhân quả, cũng thuận tiện giải quyết đoạn nhân quả này.
Tô Tín xem ra, ‘ Tứ Tuyệt Tán Nhân ’ Tông Hạo Dương là kẻ không quả quyết.
Nhìn bộ dạng Trầm Tích Quân như vậy, rõ ràng trong lòng vẫn có hắn, nếu lúc trước Tông Hạo Dương cường ngạnh một ít, ỷ vào thực lực Nguyên Thần Cảnh trực tiếp đến Trầm gia đời người và dẫn Trầm Tích Quân rời đi, người Trầm gia chắc chắn không dám phóng cái rắm.
Về phần Trầm Tích Quân, đúng như nàng ta đã nói, thời gian có thể hòa tan tất cả.
Kết quả đến cuối cùng, hai người lại biến thành bộ dạng hiện tại, đều tiếc nuối cả đời.
Sau khi rời khỏi Phật đường, Tô Tín ôm quyền nói với Trầm lão gia tử:
- Trầm lão gia tử, nhiệm vụ tại hạ đã hoàn thành, cũng không lưu lại nhiều, cáo từ.
Lúc này Trầm Tòng Nhân vội vàng nói:
- Mạnh công tử xin chờ một chút.
Tô Tín quay đầu lại nói:
- Còn có chuyện gì?
Trầm Tòng Nhân xấu hổ nói:
- Là như thế này, Mạnh công tử, Trầm gia ta hiện tại đại nạn lâm đầu, ngươi cũng nhìn thấy người Chu gia gần như muốn diệt sạch Trầm gia, cho nên ta muốn mời ngươi giúp Trầm gia một tay.
Trên mặt Tô Tín nở nụ cười vui vẻ:
- Trầm ngũ gia còn không biết xấu hổ nói ra lời này sao?
- Lúc trước Trầm gia các ngươi đối đãi với sư phụ ta thế nào?
- Lần này ta chỉ tới thăm sư mẫu, trước cửa ta ra tay với người Chu gia cũng bởi vì bọn chúng rút kiếm với ta, người Trầm gia các ngươi chết hay sống liên quan gì tới ta chứ?
Vẻ mặt người Trầm gia xấu hổ, vị Mạnh công tử này nói chuyện quá trực tiếp.
Bọn họ cũng phát hiện tính cách vị Mạnh công tử này khác sư phụ hắn, tối thiểu Tông Hạo Dương sẽ không nói ra lời này.
Trầm Tòng Nhân xấu hổ cười cười nói:
- Mạnh công tử xin bớt giận, kỳ thật chuyện lần trước là ta sai lầm, hiện tại muốn hối cải cũng không muộn.
- Huống chi Mạnh công tử không muốn giúp Trầm gia cũng nên giúp Tích Quân ah.
- Chu gia lần này khí thế hung hăng, nói rõ muốn tiêu diệt tuyệt Trầm gia ta, mà Trầm gia ta bị diệt, Tích Quân cũng không có kết cục tốt.
Tô Tín im lặng sau nửa ngày, trên mặt cười lạnh nói:
- Quả nhiên Trầm gia các ngươi vẫn vô sỉ như trước.
Nghe được Tô Tín nói Trầm gia bọn họ vô sỉ, Trầm Tòng Nhân lại cười vui vẻ.
Mặc kệ Trầm gia hắn có vô sỉ hay hổ thẹn cỡ nào, chỉ cần có thể lưu Mạnh Thanh Trạch ở lại Trầm gia, tiếp tục hổ thẹn một ít thì có quan hệ gì?
Trong ánh mắt Tô Tín bắn ra một tia lãnh ý.
- Lần này ta giúp Trầm gia một lần, ta chỉ có thể giúp Trầm gia các ngươi vượt qua nguy cơ trước mát, về phần diệt Chu gia, ta sẽ không nhúng tay.
Sắc mặt người Trầm gia vui mừng.
Kém hơn bọn họ dự đoán Tô Tín sẽ đáp ứng giúp bọn họ diệt sạch Chu gia, nhưng hứa hẹn như thế là đủ rồi, chỉ cần Tô Tín ra tay giúp bọn họ chống cự Chu gia tiến công, đến lúc đó bọn họ sẽ tự tìm cơ hội diệt Chu gia.
- Nhanh, dẫn theo Mạnh công tử đi nghỉ ngơi, ta chuẩn bị yến hội mời Mạnh công tử dùng cơm tẩy trần.
Trầm Tòng Nhân lập tức lên tiếng.
Tô Tín lại khoát khoát tay nói:
- Không cần, ta còn có việc khác cần phải xử lý, ta sẽ mau chóng giải quyết việc tại Mặc Lăng phủ bên này, hiện tại thế lực Trầm gia các ngươi kém Chu gia bao nhiêu?
Trầm Tòng Nhân lúng túng nói:
- Chu gia chúng ta hiện tại còn hai võ giả Thần Cung Cảnh còn sức chiến đấu, bên Chu gia còn đến năm người, hơn nữa thực lực đệ tử gia tộc còn lại mạnh hơn chúng ta một bậc.
Trầm gia lịch sử rất ngắn, cho nên dòng chính Trầm gia cả ba thế hệ chỉ hơn mười người mà thôi, còn lại đều là môn khách mời chào từ bên ngoài, thực lực tự nhiên còn yếu hơn dòng chính Trầm gia một bậc.
Chu gia có lịch sử mấy trăm năm, lúc mạnh nhất đã từng có cường giả Nguyên Thần Cảnh tồn tại, nội tình gia tộc mạnh hơn Trầm gia rất nhiều.
- Hiện tại người Chu gia đang ở nơi nào? Ở gia tộc hay vẫn lưu lại nơi khác?
Tô Tín hỏi.
Trầm Tòng Nhân vội vàng nói:
- Trầm gia chúng ta đánh không lại Chu gia, đã triệu hồi tất cả mọi người về Trầm gia, mà Chu gia lại có ba võ giả Thần Cung Cảnh tọa trấn sản nghiệp Chu gia, những người còn lại đều lưu lại gia tộc.
Tô Tín gật gật đầu, sau khi tìm hiểu địa chỉ những sản nghiệp của Chu gia, hắn đột nhiên hỏi:
- Tại sao Chu gia lại đột nhiên ra tay với các ngươi?
Nói đến đây Trầm Tòng Nhân hầm hừ nói:
- Chúng ta cũng không biết, Chu gia giống như nổi điên ra ta với chúng ta, dùng thực lực Chu gia, cho dù có diệt Trầm gia ta cũng không thu được chỗ tốt gì.
Tô Tín giả bộ như lơ đãng hỏi:
- Chẳng lẽ Trầm gia các ngươi có bảo vật gì làm Chu gia ngấp nghé hay sao?
Trầm Tòng Nhân suy nghĩ và nói:
- Trầm gia chúng ta chỉ có chút của cải như vậy, có thể có bảo vật gì đáng giá Chu gia ngấp nghé?
Tô Tín nhìn biểu hiện trên mặt Trầm Tòng Nhân và người Trầm gia, bọn họ không có nói sai, hiển nhiên bọn họ cũng buồn bực vì Chu gia lại nổi điên muốn khai chiến với bọn họ.