Sau khi Trương Du nghe được Địch Vân Phi nói như vậy liền ngây người, rốt cuộc tình huống là gì? Không ngờ Địch Vân Phi vốn có ý muốn cầm đồ vật trao đổi Thiên Đạo thạch trong tay Tô Tín?
Như vậy chẳng phải nói Tư Mã Phàn tự chủ trương?
Trương Du liền nói lại một lần tình huống xảy ra với Địch Vân Phi, hắn vừa nói xong, Địch Vân Phi càng phẫn nộ.
Một chuyện tốt như vậy lại bị Tư Mã Phàn biến thành đức hạnh như hiện tại, cho dù Tô Tín không giết hắn thì mình cũng giết hắn.
Trọng yếu nhất là, hiện tại Địch Vân Phi đã đâm lao phải theo lao, cho dù hắn không muốn ra tay cũng phải ra tay.
Dù sao nhiều người nhìn thấy việc này, Tô Tín giết thủ hạ của hắn, kết quả ngươi không dám phóng cái rắm và nhận lấy sợ hãi, người ngoài sẽ cho rằng Địch Vân Phi sợ Tô Tín đấy.
Tâm phúc Tề Đông của hắn cẩn thận hỏi:
- Công tử, chúng ta còn động thủ không?
Địch Vân Phi có phần bực bội đi tại chỗ hai vòng, vừa rồi hắn dưới cơn thịnh nộ muốn động tay nhưng sau khi tỉnh táo lại liền do dự.
Động thủ dễ nói, nhưng vấn đề là thủ hạ trong tay hắn không ai có thể địch lại Tô Tín, hơn nữa chính hắn cũng chưa chuẩn bị tốt.
Địch Vân Phi hiện tại vượt qua Tô Tín nửa bước không sai, nhưng chênh lệch nửa bước này không làm nội tâm hắn chắc chắn bản thân thắng được Tô Tín hay không.
Lần trước Địch Vân Phi bị Tô Tín đánh bại, Địch Kinh Phi đã từng nói qua với hắn, một lần thất bại không đáng sợ, đáng sợ là cả đời đều thất bại.
Địch Vân Phi không muốn thất bại lần thứ hai, cho nên hắn sớm muộn gì cũng sẽ đánh một trận với Tô Tín.
Nhưng lần trước tại Tương Nam, hắn giao thủ với Tô Tín ăn thiệt thòi vì làm việc quá mức lỗ mãng, trực tiếp một đấu mọt với Tô Tín trước mặt mọi người, thậm chí hắn không biết rõ thực lực của Tô Tín liền động thủ.
Lúc này Địch Vân Phi sẽ không lại lỗ mãng như vậy, cho nên hắn quyết định tạm thời có thể không động thủ thì không động thủ, đầu tiên phải bắt Tô Tín giao Thiên Đạo thạch rồi nói sau..
Cho nên Địch Vân Phi trực tiếp phân phó Trương Du nhắn lại với Tô Tín, bảo hắn giao Thiên Đạo thạch ra, chuyện Tư Mã Phàn chết sẽ không tính.
Trước kia Địch Vân Phi nguyện ý cầm đồ vật trao đổi, đó là bởi vì song phương cũng không có gì xung đột trực tiếp, dù sao Thiên Đạo thạch là Tô Tín giết Ảnh thích khách Hà gia đạt được, Địch Vân Phi không muốn gây chuyện, xuất ra đồ vật trao đổi cũng không có gì.
Nhưng vấn đề là hiện tại Tô Tín đã giết người của Địch Vân Phi, nếu lại lấy thêm đồ vật trao đổi, chuyện này tỏ vẻ mình chịu thua Tô Tín, Địch Vân Phi tuyệt đối không cách nào tiếp nhận chuyện như vậy.
Sau khi Trương Du tiếp nhận mệnh lệnh lập tức đi chuyển tin tức cho Tô Tín, đồng thời nội tâm hắn mừng thầm, chuyến này mình lời lớn rồi.
Dùng thân phận Địch Vân Phi bảo Trương Du làm chân chạy truyền tin tức đương nhiên sẽ không bạc đãi hắn, hắn ra tay còn hào phóng hơn cả Tô Tín.
Tô Tín nhận được tin tức của Địch Vân Phi liền cười khinh thường.
Nếu ngay từ đầu Địch Vân Phi chuẩn bị vật phẩm đồng giá trao đổi Thiên Đạo thạch, nói không chừng Tô Tín sẽ đáp ứng.
Dù sao thứ này vô dụng với hắn, bởi vì Tô Tín chuẩn bị cầm Thiên Đạo thạch trao đổi với các thành viên Địa phủ, cho nên nếu đổi lấy đồ vật giá trị tương đương cũng có thể làm giao dịch.
Hiện tại Địch Vân Phi vẫn muốn bảo hắn giao Thiên Đạo thạch ra, nói cái gì đền bù tội lỗi hắn giết đám người Tư Mã Phàn, bởi như vậy Tô Tín cười lớn.
Đám người Tư Mã Phàn dám động thủ với hắn thì phải chuẩn bị phải chết, về phần đồ vật Tô Tín ăn vào trong miệng chưa bao giờ nhổ ra.
Cho nên Tô Tín trực tiếp bảo Trương Du tiện thể nhắn cho Địch Vân Phi, nói cho hắn biết, muốn Thiên Đạo thạch có thể, hoặc xuất ra đồ vật trao đổi, hoặc là hắn tới đoạt.
Trương Du lắc đầu, hắn biết sẽ có kết cục như vậy.
Thân là phong môi, Trương Du không chỉ tìm hiểu tình báo tại bản địa Kiếm Nam đạo, hắn biết rất rõ chuyện của các nhân vật thành danh và cao thủ trong võ lâm và các tông môn.
Là một nhân vật uy danh to lớn trên Nhân Bảng, đương nhiên hắn cũng tìm hiểu về Tô Tín.
Trương Du đánh giá với Tô Tín gói gọn trong vài câu: tâm cơ thâm trầm, thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không thỏa hiệp.
Đối mặt phần đông tông môn võ lâm Giang Nam đạo, thậm chí trong đó có ba thế lực nhất, Tô Tín còn dám chọi cứng khi đối mặt với bọn họ, không có chút ý định thỏa hiệp, có thể nghĩ thái độ của hắn với Địch Vân Phi là gì.
Cùng lúc đó, trong Phạm Dương Lô thị, một nữ tử mặc áo trắng đang luyện kiếm trong nội viện.
Thân thể nàng cao gầy, có lồi có lõm, thân mặc võ sĩ phục màu trắng bó sát người, tóc cũng không chải chỉnh tề như các tiểu thư khuê các, mà là tùy ý cột đuôi ngựa sau ót, phối hợp với dung mạo xinh đẹp của nàng, lộ ra tư thế hiên ngang, có hương vị nhanh nhẹn của nữ tử giang hồ.
Nữ tử này chính là đích nữ của Phạm Dương Lô thị Lô Uyển Đình, nàng cầm trường kiếm trong tay, kiếm thế giống như bôn lôi, từng đạo lôi quang lấp lánh trong bóng kiếm, xinh đẹp tới cực điểm.
Từ trước trên giang hồ là thiên hạ của nam nhân, trong nữ tử cũng có cường giả nhưng không bằng một phần mười của nam nhân.
Hiện tại trên Nhân Bảng, nữ tử chỉ chiếm một phần mười trên bảng, có thể nghĩ chênh lệch trong đó.
Mà nữ tử Phạm Dương Lô thị Lô Uyển Đình lại là khác loại, tuổi của nàng tương đương với Tô Tín, còn nhỏ hơn Địch Vân Phi một ít nhưng cũng đã đạt tới Thần Cung Cảnh đỉnh phong, nữ tử này đúng là không tầm thường.
Hơn nữa nếu không phải Lô Uyển Đình còn chưa bước chân vào giang hồ, không có chút chiến tích nào, nàng tối thiểu bài danh năm mươi trên Nhân Bảng.
Luyện tập xong bộ kiếm pháp, Lô Uyển Đình thu hồi trường kiếm, trên trán còn mang theo mồ hôi óng ánh.