- Việc này không thành vấn đề, Tô đại nhân ngươi muốn như thế nào cứ nói thẳng là được.
Lúc trước Tô Tín hứa hẹn không sai, Cơ Ngôn Tú cũng không có ý định đổi ý.
Tô Tín có thực lực hay thủ đoạn, hoặc là bối cảnh đều bị Cơ Ngôn Tú coi trọng, loại nhân vật này chỉ có thể giao hảo, ngày sau sẽ có trợ giúp lớn với Cơ Ngôn Tú ngày sau.
Tô Tín nói:
- Rất đơn giản, ta muốn Ôn công công ra ta giết Cừu Bách Xuyên, vấn đề này cũng do Thục vương phủ gánh vác.
Vừa nói ra lời này, Ôn Dục và Cơ Ngôn Tú lập tức sửng sốt.
Phương pháp Tô Tín nói không phải không tốt, mà là quá đơn giản thô bạo một ít.
Bọn họ còn tưởng rằng Tô Tín nhất định sẽ dùng kế hãm hại Cừu Bách Xuyên, nhưng không nghĩ tới Tô Tín lại muốn trực tiếp giết hắn, hơn nữa còn bảo Thục vương phủ ra mặt giết người, chuyện này làm cho Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục khó có thể tiếp nhận.
Kỳ thật Tô Tín đã sớm nghĩ kỹ việc này, trước khi đến Ba Thục đạo thì hắn có hỏi qua Thiết Chiến có thể giết người hay không, Thiết Chiến trả lời hắn là có thể, nhưng phải nằm trong quy củ Lục Phiến Môn mới được.
Lục Phiến Môn có quy củ là gì? Đồng liêu với nhau ngươi có thể vu oan hãm hại chơi một ít âm mưu quỷ kế, nhưng ngươi nếu tự ý giết đồng liêu Lục Phiến Môn thì đây là tội lớn.
Lúc trước Tô Tín dùng thân phận tổng bộ đầu giết một tổng bộ đầu châu phủ cũng cần chứng cớ, càng không cần phải nói là tổng bộ đầu một đạo.
Cho nên Tô Tín mới chuẩn bị bảo Thục vương phủ ra tay gánh tội danh này.
Dù sao Cơ Ngôn Tú cũng là hoàng tử Đại Chu, Lục Phiến Môn chỉ là thần tử, hắn có giết Cừu Bách Xuyên, triều đình có thể làm gì hắn hay sao? Nhân hoàng Đại Chu còn có thể quân pháp bất vị thân giết con mình hay sao? Cao lắm là trách móc vài câu mà thôi.
Huống chi nếu là hoàng tử giết người Thiết gia, Thiết Chiến và Thiết Ngạo chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng giết Cừu Bách Xuyên không sao cả, Thiết gia chắc chắn sẽ không can thiệp.
Ngay cả như vậy Cơ Ngôn Tú cũng lập tức lắc đầu cự tuyệt nói:
- Tô đại nhân, ta thật không làm được việc này, dù sao Cừu Bách Xuyên cũng là tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, giết hắn ta sẽ đắc tội thế lực Lục Phiến Môn sau lưng hắn.
Huống chi vấn đề này đã chọc lên cấp trên, ta cũng không thiếu bị phụ hoàng quở trách.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Chỉ đắc tội một phần thế lực Lục Phiến Môn mà thôi, cũng không phải bảo ngươi toàn bộ đắc tội.
- Huống chi chuyện này Thiết gia không truy cứu, có thể chọc đến bệ hạ hay không còn không biết.
Cơ Ngôn Tú vẫn lắc đầu nói:
- Cừu Bách Xuyên là người của Lưu Phượng Vũ, mà Lưu Phượng Vũ sau lưng thì là ta hoàng huynh thái Vương Cơ Ngôn Thành, hắn là tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.
Tô Tín mặt lộ ra vẻ mặt mỉa mai:
- Xem ra Thục vương điện hạ vẫn chưa hiểu địa vị của mình hiện tại, ngươi muốn mượn Ba Thục chi địa tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, tương lai như thế nào cũng phải tranh phong với Thái vương điện hạ.
- Huống chi cho dù ngươi không chủ động trêu chọc hắn, hiện tại Thục vương phủ của ngươi tạo ra uy thế lớn tại Ba Thục đạo như vậy, Cừu Bách Xuyên đã sớm chú ý tới, hắn nhất định sẽ báo cáo cho Cơ Ngôn Thành.
- Đến lúc đó Cơ Ngôn Thành nhìn thấy ngươi làm ra động tĩnh lớn tại Ba Thục đạo như vậy, cho dù là ngu ngốc cũng biết ngươi muốn làm gì, ngươi cho rằng hắn không chèn ép ngươi.
- Từ xưa tới nay tranh giành ngôi vị hoàng đế đều không nhân từ nương tay, nếu sớm muộn gì cũng phải đắc tội, sớm đắc tội và muộn đắc tội có cái gì khác nhau chớ? Hơn nữa ngươi còn có thể nắm quyền chủ động trong tay mình.
Tô Tín nói xong lời này, Cơ Ngôn Tú và Ôn Dục đều im lặng, bọn họ biết rõ Tô Tín nói đúng.
Nhưng vấn đề là tự ý giết tổng bộ đầu Lục Phiến Môn một đạo, Cơ Ngôn Tú thật không có lá gan gánh việc này.
Hắn cũng có thói quen cẩn thận, nếu là chuyện khác hắn khẳng định một lời đáp ứng Tô Tín, nhưng cứ dùng danh nghĩa Thục vương phủ trực tiếp đánh tới tận cửa và giết Cừu Bách Xuyên, Cơ Ngôn Tú xem ra đây là hành vi của tên điên.
Cho nên Cơ Ngôn Tú vẫn lắc lắc đầu nói:
- Thật có lỗi Tô đại nhân, ta thật không thể đáp ứng việc này, ngươi nên nghĩ kế hoạch ổn thỏa khác đi thời gian dài chút là được, Thục vương phủ ta nguyện ý phối hợp.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Nhưng đáng tiếc, Thục vương phủ ngươi nguyện ý phối hợp, ta lại không muốn ngây ngốc ở Ba Thục đạo lâu.
- Thục vương điện hạ, làm người phải coi trọng chữ tín, lúc trước chúng ta đạt thành hiệp nghị hợp tác, ta giúp ngươi, ngươi cũng phải giúp ta.
- Nhưng hiện tại ngươi muốn đổi ý, như vậy cũng không hay.
Cơ Ngôn Tú im lặng không nói, kỳ thật hắn cũng tự cao Thục vương phủ hiện tại đại thế đã thành, đã không dùng đến Tô Tín, cho nên hắn mới có thể mở miệng cự tuyệt yêu cầu quá phận của Tô Tín.
Tô Tín nhìn thấy dáng vẻ Cơ Ngôn Tú hiện tại thì lạnh lùng nói:
- Nếu Thục vương điện hạ muốn đổi ý thì đừng trách ta trở mặt.
- Tất cả Thục vương phủ hiện tại đều là ta cho ngươi, ta muốn cầm nó trở về quá dễ dàng.
Vừa nói ra lời này, sắc mặt Ôn Dục lập tức biến đổi, hắn đứng trước người Cơ Ngôn Tú, đoản đao tay trái đã ra khỏi vỏ một nửa, hắn cũng cầm trường đao bên tay phải, hào khí giương cung bạt kiếm.
Ôn Dục đã nhìn thấy thực lực của Tô Tín, cho dù hắn xuất hết thực lực cũng không hơn Tô Tín.
Nếu như Tô Tín thật sự là thẹn quá hoá giận muốn động thủ, Cơ Ngôn Tú có thể gặp nguy hiểm, Ôn Dục không có nắm chắc ngăn cản Tô Tín.