Thân là lão nhân Lục Phiến Môn, cho dù Lăng Chấn không có đứng thành hàng nhưng hắn có thể ngây ngốc ở vị trí tổng bộ đầu một đạo nhiều năm như vậy, đủ để chứng minh năng lực và thủ đoạn của hắn.
Hắn biết rõ Thiết Vô Tình và Tô Tín đều là đối tượng trẻ tuổi được Thiết bồi dưỡng trọng điểm, cho nên vô cùng cung kính với bọn họ.
Nhưng Tô Tín và Thiết Vô Tình lại không có một tia tâm cao khí ngạo nào, tâm cơ thật đáng sợ.
Lăng Chấn biết rõ, người trẻ tuổi khí thịnh, ngạo khí vô cùng không đáng sợ.
Đáng sợ là loại người trẻ tuổi như Thiết Vô Tình và Tô Tín có thực lực cường đại hơn nữa thân ở địa vị cao, lại có thể buông tư thái đi tươi cười nghênh đón người, loại nhân vật này mới là đáng sợ nhất.
Lăng Chấn cười ha hả nói:
- Hai vị mới đến Lạc Dương phủ, ta đã an bài xong yến hội, xin mời hai vị.
Tô Tín cùng Thiết Vô Tình gật gật đầu, khách theo chủ, dù sao đi theo Lăng Chấn là được.
Lăng Chấn đã chuẩn bị yến hội và các ca cơ tại thanh lâu Phong Hoa Lâu lớn nhất Lạc Dương phủ, chuẩn bị mời Tô Tín và Thiết Vô Tình dùng cơm tẩy trần.
Trước kia Phong Hoa Lâu là nơi chỉ có hoàng tộc Đại Tấn và quan to hiển quý mới có tư cách đến chỗ này, về sau Đại Chu diệt Đại Tấn, đã ném một ít hoàng tộc Đại Tấn và nữ quyến quan to hiển quý vào trong Phong Hoa Lâu khoe khoang phong tình, việc này có thể nói là một loại châm chọc.
Cho dù là hiện tại, một ít ca cơ trong Phong Hoa Lâu cũng có tổ tiên bối cảnh Đại Tấn.
Lăng Chấn dẫn Tô Tín cùng Thiết Vô Tình đến tầng cao nhất, bên trong còn có vài vị phó tổng bộ đầu của Lục Phiến Môn Hà Nam đạo Lục Phiến Môn đến tiếp khách.
Trong yến hội, vài tên phó tổng bộ đầu rất lấy lòng Tô Tín và Thiết Vô Tình, thần sắc nịnh nọt.
Nhưng bọn họ lấy lòng không giống với Lăng Chấn lấy lòng, Lăng Chấn chỉ thuần túy khéo đưa đẩy và khách khí, mà bọn họ lại mang theo hiệu quả và lợi ích.
Lăng Chấn đã già, không bao lâu sẽ rời khỏi vị trí tổng bộ đầu Hà Nam đạo đi dưỡng lão, về sau sẽ phái ai thay vị trí tổng bộ đầu này?
Đại Chu vương triều có bốn mươi chín đạo, tổng bộ đầu Nguyên Thần Cảnh đã thiếu nghiêm trọng, cần tiến hành chọn lựa trong Thần Cung Cảnh.
Trước kia có Thiết Vô Tình cùng Tô Tín dùng tu vi Thần Cung Cảnh đảm nhiệm tổng bộ đầu một đạo, hơn nữa bọn họ cũng làm không tệ, cho nên cũng cho Lục Phiến Môn tin tưởng.
Thiết Vô Tình tiếp nhận tổng bộ đầu Ba Thục đạo, Lục Phiến Môn lại bổ nhiệm ba gã võ giả Thần Cung Cảnh đảm nhiệm tổng bộ đầu một đạo.
Tiền lệ này đã mở, vậy bọn họ làm phó tổng bộ đầu tại Hà Nam đạo thời gian dài như vậy, ngày sau bọn họ sẽ có cơ hội tiếp nhận vị trí tổng bộ đầu, hơn nữa cơ hội còn lớn hơn.
Đã như thế, hai vị Thiết Vô Tình và Tô Tín này có quan hệ mật thiết với Thiết gi, đương nhiên bọn họ muốn hảo hảo nịnh bợ một phen, chờ mong bọn họ ngày sau có người nói chuyện tại tổng bộ thành Thịnh Kinh, dìu bọn họ thượng vị.
Thiết Vô Tình và Tô Tín đối mặt mọi người lấy lòng và ám chỉ lại làm như không nghe thấy, đơn giản qua loa cho xong.
Lần này bọn họ tới đây bình thẩm Lạc Dương lôi, mà không phải để ý tới phân tranh quyền lợi trong Lục Phiến Môn Hà Nam đạo.
Lăng Chấn hiện tại còn chưa về hưu đâu, nếu Tô Tín và Thiết Vô Tình tham dự vào trong đó, khó bảo toàn sẽ không bị Lăng Chấn ghi hận.
Hiện tại Lăng Chấn là phái trung lập, nhưng Tô Tín và Thiết Vô Tình đắc tội hắn, vậy tương lai hắn tiến vào phái nào còn chưa biết.
Sau khi mọi người ăn uống xong, Lăng Chấn lại vỗ vỗ tay, lập tức một đám ca cơ và vũ nữ đi tới hiến vũ cho mọi người.
Những ca cơ vũ nữ đều có dung mạo đẹp, tư thái mê người, kỹ thuật nhảy phiêu dật như tiên, ngay cả một ít võ giả Thần Cung Cảnh ở đây cũng bị bọn họ hấp dẫn ánh mắt.
Lăng Chấn cười ha ha nói:
- Mấy người này đều là ca cơ đầu bảng Phong Hoa Lâu, một năm chỉ hiến vũ ba lần, mỗi một lần đều phải nhảy vũ đạo và hát khúc khác nhau.
- Đây chính là lần hiến vũ cuối cùng của bọn họ, ta cố ý giữ lại chiêu đãi Tô đại nhân và Thiết đại nhân các ngươi đấy.
Thiết Vô Tình cười ha hả nói:
- Lăng đại nhân cố tình.
Tô Tín cũng tán thán nói:
- Kỹ thuật nhảy phiên như kinh hồng, trên đời hiếm thấy, phải đa tạ Lăng đại nhân, chúng ta mới có thể nhìn thấy loại kỹ thuật nhảy mỹ diệu này.
Hai người bọn họ lấy lòng mặt ngoài nhưng trong lòng không xem ca cơ là một việc gì to tát.
Hai người bọn họ cũng không phải loại người háo sắc, hấp dẫn sắc đẹp không có tác dụng quá lớn với bọn họ.
Tối thiểu Tô Tín còn có thể thưởng thức kỹ thuật nhảy của những mỹ nữ này, mà Thiết Vô Tình xem nhưng không sao cả, hiển nhiên hắn không ưa những vũ cơ này.
Lúc này dưới lầu có âm thanh huyên náo xôn xao vang lên, cộng thêm âm thanh cô nương Phong Hoa Lâu thét lên.
- Mẹ kiếp! Các ngươi biết rõ bên trong là ai đang ngồi không? Đây chính là Thái vương điện hạ! Bảo các ngươi đi lên hiến vũ còn lầm bà lầm bầm, muốn chết phải không?
Một tên võ giả Thần Cung Cảnh tướng mạo xấu xí đang giận dữ hùng hùng hổ hổ mắng mỏ đương gia Phong Hoa Lâu, bộ dạng vô cùng hung hăng càn quấy.
Đương gia Phong Hoa Lâu là phu nhân hơn ba mươi mang theo dáng vẻ thành thục thùy mị.
Nàng nghe người này nói xong, vội vàng nói:
- Vị đại nhân này, không phải tiểu nữ tử không cho các ngươi mặt mũi, mà là ca cơ vũ nữ đứng đầu Phong Hoa Lâu một năm chỉ hiến vũ ba lượt, hôm nay đã qua lượt hiến vũ cuối cùng, lại biên khúc luyện vũ đạo, không có thời gian mấy tháng là không kịp.