Thái vương Cơ Ngôn Thành là hoàng tử có thiên phú võ đạo mạnh nhất trong các hoàng tử Đại Chu, không đến ba mươi tuổi cũng đã là Thần Cung Cảnh đỉnh phong, loại tốc độ này cũng có thể đứng trước hai mươi trên Nhân Bảng.
Đối với hoàng tử một quốc gia mà nói, thực lực chưa hẳn trọng yếu nhất, nhưng tối thiểu có thể sống lâu hơn người khác một chút.
Giống như nhân hoàng Đại Chu Cơ Hạo Điển, hắn là võ giả, tối thiểu có thể sống trên hơn một trăm năm, có đầy đủ thời gian chọn lựa người thừa kế, cũng sẽ không phát sinh chuyện nhiều hoàng tử cùng tranh đoạt quyền thừa kế hoàng đế.
Dùng thiên phú võ đạo siêu quần của Cơ Ngôn Thành trong phần đông hoàng tử, tiếng hô cũng rất cao.
Kỳ thật đối với Lục Phiến Môn, Cơ Ngôn Thành không chuẩn bị trêu chọc, thủ hạ của hắn vừa mới bị đánh, cho dù bởi vì hắn mở miệng mạo phạm đám người Tô Tín, nhưng hắn bị đánh, đối phương cũng đã đánh vào mặt mình, Cơ Ngôn Thành không dễ dàng bỏ qua việc này như vậy.
Tô Tín đứng lên, nói:
- Thái vương điện hạ, không phải chúng ta không cho ngươi mặt mũi, mà là thủ hạ của ngươi quá không hiểu quy củ.
- Một võ giả Tiên Thiên mà thôi, liền dám ỷ vào tên tuổi Thái vương điện hạ ngươi hung hăng càn quấy, lâu dài còn thế nào?
Cơ Ngôn Thành chỉ vào dấu tay trên mặt tên võ giả:
- Ta sẽ tự giáo huấn, nhưng ngươi đánh hắn một bạt tai thì tính thế nào?
Lúc này một võ giả sau lưng Cơ Ngôn Thành nói nhỏ bên tai hắn vài câu, ánh mắt Cơ Ngôn Thành nhìn về phía Tô Tín biến thành lạnh lẽo.
- Thì ra ngươi là Tô Tín, thời điểm Ba Thục đạo ngươi rất uy phong, đệ đệ phế vật của ta được ngươi trợ giúp đã ra hồn.
Trong mắt Cơ Ngôn Thành bắn ra một tia lạnh lùng.
Trong tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn có Lưu Phượng Vũ ủng hộ Cơ Ngôn Thành, cũng chỉ ủng hộ mà thôi, quan hệ hai người bọn họ cũng không có mật thiết như người ta nghĩ.
Cơ Ngôn Thành cần lực lượng Lục Phiến Môn dò xét tình báo cho hắn, mà Lưu Phượng Vũ cần chỗ dựa, một chỗ dựa làm Thiết gia kiêng kị, cho nên hai người kỳ thật xem như quan hệ hợp tác.
Cho nên Cừu Bách Xuyên bị Tô Tín giết, người tức giận nhất chính là Lưu Phượng Vũ, Cơ Ngôn Thành cũng không có tức giận.
Chính thức làm cho Cơ Ngôn Thành không chịu được chính là, Tô Tín lại giúp đỡ Cơ Ngôn Tú đặt nền móng vững chắc tại Ba Thục đạo.
Đối với hắn mà nói, bất cứ hoàng tử Đại Chu nào cũng là đối thủ cạnh tranh của hắn, Tô Tín làm như vậy tương đương dựng thêm địch nhân cho hắn, một địch nhân không tính là yếu.
Tô Tín lạnh lùng nhìn Thái vương điện hạ, có lời đồn Thái vương Cơ Ngôn Thành thực lực mạnh nhưng lòng dạ rất nhỏ, hiện tại xem ra đúng là như thế.
Tô Tín cười lạnh nói:
- Ah? Thái vương điện hạ ngươi có ý gì?
Cơ Ngôn Thành lạnh lùng nói:
- Người của ta không thể bị đánh không, cho dù thế nào cũng phải cho ta công đạo mới được.
Tô Tín lắc lắc đầu nói:
- Công đạo? Ta không có giết hắn tại chỗ cũng đã cho ngươi công đạo, nếu như hắn không phải người Thái vương điện hạ ngươi, ta cam đoan hắn mất mạng ngay trong căn phòng này.
- Cuồng vọng! Tô Tín, ngươi thân là thần tử Đại Chu, cũng dám nói như vậy với ta?
Cơ Ngôn Thành tức giận quát một tiếng, nhưng lúc này một trung niên mặc đạo bào bên cạnh hắn đứng ra, nói:
- Tô đại nhân, Thái Vương điện hạ cũng không phải là người ngươi có thể mạo phạm, ngươi đứng ra xin lỗi, bần đạo bảo đảm với ngươi sẽ bỏ qua vấn đề này.
Đạo nhân trung niên có thực lực Hóa Thần Cảnh, nếu không hắn cũng không có can đảm đứng ra nói lời như vậy.
- Ah? Ngươi lại là người phương nào?
Đạo sĩ kia cất cao giọng nói:
- Bần đạo Thanh Thành kiếm phái Trâu Thanh Huyền.
- Nếu như ta không xin lỗi, ngươi có thể làm gì ta?
Trong mắt Trâu Thanh Huyền bắn ra một tia tinh mang:
- Bần đạo muốn hảo hảo lĩnh giáo võ công của Tô đại nhân!
Vừa mới dứt lời, trong ta Trâu Thanh Huyền cầm một thanh nhuyễn kiếm, kiếm như linh xà, vậy mà phát ra âm thanh long ngâm, cương khí gào thét, trực tiếp tấn công Tô Tín!
Thiết Vô Tình cùng Lăng Chấn sau lưng Tô Tín cau mày, đạo sĩ Thanh Thành kiếm phái căn bản cố ý gây chuyện.
Cơ Ngôn Thành cần sĩ diện, Lục Phiến Môn cũng cần sĩ diện, nhưng bọn họ là người triều đình, Cơ Ngôn Thành càng hiểu thân phận của mình, lúc trước hắn vẫn làm ầm ĩ muốn Tô Tín cho hắn công đạo nhưng cũng không muốn động tay.
Trâu Thanh Huyền đi lên làm ra bộ dạng bênh vực Cơ Ngôn Thành yếu thế, nói một câu liền lập tức ra tay, rõ ràng cho thấy muốn tăng thêm mẫu thuẫn giữa Cơ Ngôn Thành và Tô Tín.
Hiển nhiên Cơ Ngôn Thành cũng không có nhìn ra điểm này, hắn chỉ hơi cảm thấy không đúng, nhìn thấy Trâu Thanh Huyền ra tay cũng chỉ cau mày nhưng không nói gì.
Tô Tín cười lạnh một tiếng, lần trước hắn ở Ba Thục Kiếm Các sinh ra xung đột với Phương Thụy, hắn biết ân oán giữa mình và Thanh Thành kiếm không có kết thúc.
Phương Thụy ngây ngốc tại Thanh Thành kiếm phái cả đời, làm trưởng lão vài chục năm, có người bên trong Thanh Thành kiếm phái không hi vọng sinh ra xung đột với mình, nhưng người giao hảo với Phương Thụy trong Thanh Thành kiếm phái lại không cho rằng như vậy.
Hiện tại thái độ Trâu Thanh Huyền như thế, hiển nhiên hắn có quan hệ không cạn với Phương Thụy, nếu không hắn cũng không nhắm vào mình như thế.
Tô Tín tiến về phía trước một bước, không thấy hắn làm ra động tác gì, nhưng giữa không trung bộc phát kiếm khí ầm ầm, hư không ngưng kiếm, vô tận vô hình kiếm khí dung làm một thể và xoắn giết Trâu Thanh Huyền.
Cả hai va chạm với nhau, sắc mặt Trâu Thanh Huyền lập tức thay đổi, nhuyễn kiếm trong tay không ngừng run run, thân thể hắn không ngừng lui về phía sau, mặt đất quán rượu vỡ vụn từng khúc, vậy mà không thể đỡ nổi lực lượng như thế.
Bỗng nhiên lão thái giám bên người Cơ Ngôn Thành ra tay, chân khí âm tà hình thành vòng khí xoáy xoắn nát kiếm khí của Tô Tín, cả hai hợp lực mới có thể ngăn cản kiếm khí của Tô Tín.
Hai người dùng ánh mắt kiêng kị nhìn về phía Tô Tín.
Tô Tín ở cảnh giới Tiên Thiên đứng vị trí đệ nhất Nhân Bảng cũng bỏ đi, nhưng hắn tấn chức Nguyên Thần Cảnh lại có thực lực như vậy, thậm chí ngay cả bọn họ là võ giả Hóa Thần Cảnh uy tín lâu năm cũng đỡ không nổi phong mang của Tô Tín, chuyện này quá khủng bố một ít.