Rời khỏi phủ đệ của Đường Hiển, tất cả mọi người liên tục giải tán.
Phương Đoạn lại đi tới trước người Tô Tín cùng Thiết Vô Tình:
- Tô huynh và Thiết huynh, Lạc Dương lôi còn có vài ngày sắp bắt đầu, không bằng chúng ta đi uống một chén chứ?
Tuổi của hắn còn nhiều hơn gấp đôi so với Tô Tín cùng Thiết Vô Tình, hắn vẫn có thể gọi một tiếng Tô huynh cùng Thiết huynh.
Tô Tín cùng Thiết Vô Tình cũng muốn xem hắn định làm gì, liền một lời đáp ứng.
Sau khi đi vào quán rượu, Phương Đoạn nói:
- Hai vị, hai vị cũng biết tác dụng của Lạc Dương lôi, lần này tổ chức Lạc Dương lôi chính là mời chào nhân tài cho triều đình.
- Cũng là chiêu an mời chào nhưng cuối cùng nhân tài rơi vào trong túi ai còn không nhất định.
- Trước kia đều là người quân đội tranh giành với Lục Phiến Môn chúng ta, nói thật, Lục Phiến Môn chúng ta cũng tranh giành người với quân đội nhưng dù sao người ta đều là liều mạng sống, độ nguy hiểm còn cao hơn Lục Phiến Môn chúng ta.
- Lần này chúng ta lại tranh giành với hai vị hoàng tử Cơ Ngôn Thành và Cơ Ngôn Dự, bọn họ cướp người với chúng ta thuần túy là muốn mở rộng thế lực, chúng ta cũng có tư cách theo chân tranh giành với bọn họ.
- Đường công công địa vị siêu nhiên, hắn sẽ không quản chuyện này, cho nên thời điểm diễn ra Lạc Dương lôi, chúng ta cũng không bằng buông thành kiến, cùng nhau liên hợp cướp người với hai vị hoàng tử, hai vị thấy thế nào?
Thiết Vô Tình giống như cười mà không cười, nói:
- Thì ra Phương huynh trước kia không có xem chúng ta là người nhà ah?
Phương Đoạn xấu hổ cười nói:
- Thiết huynh và Tô huynh các ngươi đều là người hiểu chuyện, ta cũng không che giấu, lần này chọn người, Thiết gia các ngươi ưu tiên, còn lại ta muốn dẫn người gia nhập dưới trướng đại ca, các ngươi thấy thế nào?
Thiết Vô Tình cười ha hả nói:
- Phương huynh đã nói như vậy, chúng ta cũng không có cự tuyệt, đợi đến lúc lên Lạc Dương lôi, tùy thời làm việc là tốt rồi.
Phương Đoạn cũng chắp chắp tay cười nói:
- Vậy thì tốt, chúng ta cứ quyết định như vậy đi.
Lá mặt lá trái vài câu sau đó Phương Đoạn rời đi, Thiết Vô Tình giống như cười mà không cười hỏi:
- Hắn nói chuyện ngươi tin không?
Tô Tín cười lạnh nói:
- Kể đần mới sẽ tin đấy, dĩ vãng Lục Phiến Môn đều là do người Thiết gia đảm nhận bình thẩm, lần này bọn chúng thừa dịp Thiết Ngạo đại nhân bị thương bế quan nên đoạt được một danh ngạch bình thẩm, kết quả lại muốn đi theo sau chúng ta ăn cơm thừa, Phương Cửu Nguyên hoặc nói là Phương Đoạn cũng khó tránh ngu si một ít.
Thiết Vô Tình cười ha hả nói:
- Lúc này tổ chức Lạc Dương lôi sẽ xuất hiện không ít ngưu quỷ xà thần, đến lúc đó chúng ta xem hắn chơi xiếc gì là được rồi.
Tô Tín gật gật đầu, đi theo Thiết Vô Tình trở lại chỗ ở của mình, chờ đến ba ngày sau đó, Lạc Dương lôi lúc này mới chính thức bắt đầu.
Lạc Dương lôi trước kia vẫn do Lăng Chấn và Lục Phiến Môn Hà Nam đạo tổ chức, hắn xem như quen việc dễ làm.
Ở khu trung tâm Lạc Dương phủ, nơi này vốn là hoàng thành Đại Tấn nhưng bây giờ đã tháo dỡ toàn bộ, chỉ để lại một khu đất trống.
Địa điểm cử hành Lạc Dương lôi diễn ra ở nơi này, chung quanh đặt từng dãy lôi đìa song song.
Lạc Dương lôi khác với Giang Nam hội, Giang Nam hội sẽ phân ra thứ tự, chỉ có bài danh trước mười Giang Nam hội mới có tư cách được Tiêu gia mời chào.
Tuy Lạc Dương lôi cũng có thứ tự, nhưng chỉ cần ngươi biểu hiện xuất sắc trên Lạc Dương lôi thì triều đình nhất định mời chào ngươi, về phần thứ tự trên Lạc Dương lôi chỉ có thể làm ngươi đạt được coi trọng và có thêm ban thưởng mà thôi.
Giang Nam hội chỉ là Tiêu gia tổ chức, cho nên Tiêu gia cũng không dám quá phận, chỉ có thể chọn một đám người xuất sắc nhất để mời chào.
Lạc Dương lôi là triều đình tổ chức, cho nên cũng không kiêng kỵ gì, chỉ cần phù hợp yêu cầu, triều đình đều muốn.
Lúc này dưới lôi đài Lạc Dương lôi có không biết bao nhiêu võ giả từ các đạo chạy tới.
Đối với bọn họ mà nói, gia nhập triều đình phải gánh cái thanh danh tay sai triều đình nhưng so với đãi ngộ thế gia võ lâm đưa ra, triều đình còn tốt hơn một ít.
Huống chi những võ giả đã quyết định đầu nhập triều đình, đại bộ phận đều là những người đắc tội tông môn võ lâm, hoặc là làm chuyện ác bị người ta đuổi giết, bất đắc dĩ gia nhập triều đình tị nạn.
Trong Đại Chu có không ít người như thế, cũng tỷ như Lưu Phượng Vũ lúc trước cũng bởi vì tranh phong với Thái Hành sơn trại mà bị đuổi giết, bất đắc dĩ mới gia nhập Lục Phiến Môn.
Giữa lôi đài trung tâm, sáu người Tô Tín đang ngồi ở đó Đường Hiển thực lực mạnh nhất cho nên ngồi ở trung tâm.
Lăng Chấn với tư cách người chủ trì ho khan một tiếng nói: