Nhưng bọn họ làm thủ hạ Tô Tín thì không nhất định, vạn nhất thật xung đột với các hoàng tử, bọn họ sẽ chết thật đấy.
Thời điểm này, cửa lớn phòng nghị sự bị đẩy ra, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ với Tô Tín:
- Tham kiến Tô đại nhân.
Người cũng không phải ít nhưng âm thanh hữu khí vô lực, quả thực còn không bằng bộ khoái cấp thấp của Lục Phiến Môn.
Tô Tín cau mày, những người này còn kém hơn hắn tưởng tượng.
Hắn biết Lưu Phượng Vũ không có khả năng hào phóng ném cho hắn ba mươi bộ đầu có tư lịch truy phong tuần bổ cùng tập sự mật thám, đám người trước mặt dùng một câu không đứng đắn cũng không kém bao nhiêu.
Trong thời gian ba ngày qua, Tô Tín cũng không có nhàn rỗi, hắn mượn lực lượng Thiết gia điều tra Lưu Phượng Vũ sẽ cho hắn võ giả như thế nào, cho nên trong nội tâm Tô Tín đã nắm giữ tư liệu ba mươi người nơi đây, là một đám người thê thảm.
Tuy bọn họ có tư lịch truy phong tuần bổ cùng tập sự mật thám, nhưng bọn họ đều là võ giả mà các bộ đầu Hóa Thần Cảnh không muốn.
Nhìn dáng vẻ đám người nơi đây, Tô Tín cười lạnh nói:
- Như thế nào, xem ra các vị không vui ah? Có phải cảm thấy bị điều tới Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh chính là chuyện nấm mốc?
- Thuộc hạ không dám.
Âm thanh thưa thớt vang lên, tuy nhiên tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.
- Phế vật! Một đám phế vật!
Tô Tín lạnh lùng lên tiếng.
Vừa nói ra lời này, lập ba mươi bộ đầu có mặt nơi đây lập tức biến sắc, trên mặt lộ lộ ra vẻ mặt giận dữ.
Đừng nhìn dáng vẻ bọn họ hiện tại thê thảm, nhưng bọn họ từng làm qua truy phong tuần bổ và tập sự mật thám hàng thật giá thật, đều là tinh anh của Lục Phiến Môn, bây giờ lại bị người ta chỉ vào mặt mắng phế vật, cho dù Tô Tín là võ giả Hóa Thần Cảnh, bọn họ cũng không chịu nhục.
Người trẻ tuổi tên Đỗ Tiêu lúc này đứng bật dậy, trợn mắt nhìn Tô Tín:
- Ngươi nói ai là phế vật?
Tô Tín không có phản ứng đến hắn, chỉ cười lạnh nói:
- Như thế nào, nói các ngươi là phế vật các ngươi còn không vui? Các ngươi chỉ nhìn thấy hung hiểm của Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh nhưng các ngươi có từng nhìn thấy kỳ ngộ trong đó? Tầm nhìn hạn hẹp!
- Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh đúng là hung hiểm, Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh mới thành lập, không người nào tranh quyền đoạt lợi với các ngươi, chỉ cần Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh ổn định, các ngươi chính là công thần đầu tiên, sẽ được trọng dụng.
- Hơn nữa Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh địa vị đặc thù, quản hạt diện tích nhỏ nhưng chức quyền đẳng cấp bản thân lại cao hơn Lục Phiến Môn các đạo khác nửa cấp.
- Nếu như nói những việc này là chỗ tốt tương lai, nhưng cũng có lợi ích trước mắt,
- Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh chỉ có một ngàn tên võ giả Tiên Thiên, nhưng chuẩn bị tài nguyên cho năm ngàn người, các ngươi có khả năng đạt được đồ vật nhiều gấp năm lần người khác.
- Các ngươi không nhìn thấy nhiều chỗ tốt như thế, lại chỉ nhìn chằm chằm những hung hiểm kia, không phải tầm nhìn hạn hẹp là cái gì?
- Bởi vì cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, nếu chỉ có chút nguy hiểm mà không dám mạo hiểm, còn luyện võ làm gì?
Mọi người nơi này giữ im lặng, trung niên láu cá cười khổ, nói:
- Tô đại nhân, không phải chúng ta sợ chết, mà là Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh có nguy hiểm quá lớn.
- Muốn thống trị tốt thành Thịnh Kinh, như vậy cần phải ma sát với các hoàng tử Đại Chu, nếu đối phương ra tay độc ác giết người, chúng ta không đánh lại ah.
Tô Tín không có trả lời, hắn cầm tờ giấy và đọc:
- Đỗ Tiêu, hai mươi chín tuổi, ba năm trước đột phá đến Thần Cung Cảnh trở thành truy phong tuần bổ.
- Tính tình kiệt ngao bất tuần, hoàn thành tất cả nhiệm vụ nhưng bởi vì đắc tội ba vị truy phong tổng bộ đầu mà bị đuổi ra khỏi hàng ngũ truy phong tuần bổ, trở thành bộ khoái bình thường trong Lục Phiến Môn.
Sắc mặt Đỗ Tiêu âm trầm ngồi lại ghế của mình, hắn có thực lực, cũng có năng lực nhưng tính tình thối không thể sửa được.
Đối với những truy phong tổng bộ đầu mà nói, một gã truy phong tùng bổ Thần Cung Cảnh nhiều hắn không nhiều lắm, ít hắn không ít, lưu hắn bên người chỉ chọc tức bản thân, cho nên liền trực tiếp trục xuất hắn ra khỏi hàng ngũ truy phong tuần bổ.
Tô Tín lại tiếp tục nói:
- Dương Vũ Long, năm mươi ba tuổi, Thần Cung Cảnh đỉnh phong, lúc chấp hành nhiệm vụ từng phạm sai lầm, làm cho hơn mười tên đồng liêu bị giết.
- Sau khi trở lại Lục Phiến Môn bị trách phạt, vậy mà không dám đi chấp hành nhiệm vụ lần nữa, ngày bình thường chỉ phụ trách dạy bảo tân bộ khoái Lục Phiến Môn và sao chép công tác.
Trên mặt Dương Vũ Long chán chường lộ ra một tia thống khổ.
Hắn thiếu niên gia nhập Lục Phiến Môn, những người bị chết đều là đồng môn sư huynh đệ của hắn, cũng bởi vì hắn sai lầm cho nên toàn quân bị diệt, Dương Vũ Long vẫn chán chường như hiện tại.
Hắn muốn một lần nữa trở lại hàng ngũ truy phong tuần bổ nhưng đáng tiếc lúc trước hắn phạm sai lầm quá lớn.
Cho nên hiện tại không có truy phong tổng bộ đầu nào dám muốn hắn, cho nên hắn đường đường võ giả Thần Cung Cảnh đỉnh phong chỉ có thể dựa vào công tác ghi chép mà sống, đây cũng là một loại bi ai.
Tô Tín lại đưa mắt nhìn sang trung niên láu cá, nói:
- Tề Phượng Lâm, bốn mươi bảy tuổi, Thần Cung Cảnh trung kỳ, tập sự mật thám, bởi vì nhìn thấy chuyện tư mật của một vị đại nhân triều đình nào đó nên bị trả thù, mệnh lệnh Lưu Phượng Vũ giáng chức đá ngươi ra khỏi tập sự mật thám, cả đời không mướn ngươi.