Cơ Ngôn Thành tuyên bố muốn đối phó Tô Tín, tất cả mọi người cho rằng hiện tại Tô Tín nhất định sẽ cầu viện Thiết gia, nhưng kỳ thật hiện tại Tô Tín đi tới tổng bộ tập sự mật thám.
Tập sự mật thám Lục Phiến Môn vô khổng bất nhập, đại đa số tình báo của bọn họ đều dùng văn tự ghi lại, tuy liên quan đến nhân vật mẫn cảm nhưng bọn họ vẫn dùng Lưu Ảnh Thạch ghi chép.
Tô Tín muốn tìm kiếm tư liệu kỹ càng của Cơ Ngôn Thành, không nghĩ tới bị hắn nhìn thấy đồ vật thú vị, như vậy kế hoạch ban đần của Tô Tín tăng thêm vài phần chắc chắn.
Các loại tài liệu của tập sự mật thám không cho phép bên ngoài mượn, huống chi là thứ trân quý như Lưu Ảnh Thạch.
Trong tập sự mật thám cũng có người của Lưu Phượng Vũ, còn lại là người của ba đại thần bộ, nhưng đại bộ phận người đều dùng Thiết gia làm chủ, cho nên Tô Tín muốn tạm thời mượn cũng không phải vấn đề gì.
Sau khi cầm Lưu Ảnh Thạch, Tô Tín trực tiếp đi tới nơi ở của một người, người nọ chính là đại nội tổng quản Đường Hiển.
Tuy Đường Hiển thân là đại nội tổng quản nhưng bề ngoài nơi hắn ở cũng bình thường mà thôi.
Tô Tín đi tới trước phủ Đường Hiển, thủ vệ hạ nhân nhìn thấy Tô Tín cũng hờ hững.
Tuy Đường Hiển là hoạn quan nhưng quyền thế của hắn tại Đại Chu không thua gì những Tể tướng và Đại tướng quân, cho nên ngay cả hạ nhân cũng có dáng vẻ vênh váo.
Tô Tín đưa bái thiếp, cũng không nói nhiều cái gì.
Tên hạ nhân nhìn thấy cái tên trên bái thiếp, vẻ mặt lập tức biến thành cung kính.
- Tô đại nhân, mời ngài vào bên trong chờ, ta sẽ bảo người thông tri Đường công công.
Nếu là người bình thường muốn gặp Đường Hiển, căn bản sẽ bị hắn làm khó dễ.
Nhưng cầu kiến là Tô Tín, Hóa Thần Cảnh võ đạo tông sư hàng thật giá thật, còn là người Lục Phiến Môn, hắn cũng không dám lãnh đạm, lập tức bảo một tiểu thái giám đi vào bên trong truyền tin cho Đường Hiển.
Qua không đến nửa canh giờ, Đường Hiển chậm rãi đi tới phòng khách, trên mặt lộ ra nụ cười, nói:
- Tô đại nhân tới đây, chúng ta không tiếp đón từ xa, mong đừng trách.
Tô Tín chắp tay nói:
- Đường công công không nên nói như vậy, lão nhân gia ngày kiếm tỷ bạc, trong hoàng cung khẳng định có rất nhiều chuyện quan trọng cần xử lý, bây giờ có thể tới gặp mặt ta, tạ hạ phải nói một câu cảm tạ mới đúng.
Đường Hiển tươi cười sán lạn, phất phất tay nói:
- Tô đại nhân có chuyện gì nói thẳng là được, chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ không chối từ.
Tuy hắn là đại nội tổng quản nhưng không có xung đột gì với Lục Phiến Môn, cho nên Tô Tín đến tìm hắn hỗ trợ, chỉ cần không phải đại sự gì, có khả năng giúp đở Đường Hiển cũng nhất định sẽ giúp, xem như kết thiện duyên.
Huống chi Đường Hiển có ấn tượng không tệ về Tô Tín, lần trước không có Tô Tín vạch trần thân phận Lưu Tuyên Thành tại Lạc Dương lôi, Đường Hiển cũng không thiếu một phen trách phạt.
Tô Tín dùng ngón tay gõ gõ cái bàn, nói:
- Chắc hẳn Đường công công cũng nghe qua ân oán giữa ta và Thái vương Cơ Ngôn Thành, cho nên lần này ta tới đây là cầu Đường công công ngươi ra tay giúp ta chống chuyện này.
Nụ cười trên mặt Đường Hiển dần dần biến mất, hắn thở dài một hơi nói:
- Tô đại nhân, không phải ta không giúp ngươi chuyện này, mà là ta không giúp được.
- Thái vương điện hạ là quân, chúng ta là thần, dĩ hạ phạm thượng là tội lớn, ta không dám giúp việc này, cũng giúp không được.
Đường Hiển đang âm thầm lắc đầu, Tô Tín nhìn như rất thông minh, tại sao hiện tại hồ đồ như vậy?
Hắn thực cho rằng mình già hồ đồ, sẽ đi đối địch với các hoàng tử hay sao? Nói đùa gì vậy!
Tô Tín giống như cười mà không phải cười nói:
- Đường công công, kỳ thật ngươi không chỉ đang giúp ta, cũng đang giúp chính ngươi đấy.
Đường Hiển cau mày nói:
- Tô đại nhân có ý gì? Tại sao ta nghe mà không hiểu.
Tô Tín thản nhiên nói:
- Đường công công, ngươi suy nghĩ thật kỹ, ngươi bây giờ là đại nội tổng quản, có bệ hạ làm chỗ dựa, uy thế khôn cùng.
- Nhưng nói phạm huý, vạn nhất bệ hạ băng hà, tân hoàng đăng cơ, Đường công công ngươi đi con đường nào?
- Vị trí đại nội tổng quản thật ra cũng giống như Lục Phiến Môn chúng ta, nhất định phải bảo trì trung lập, cho nên chỉ cần bệ hạ còn tại vị một ngày, ngươi không thể đảo hướng.
- Khác nhau Lục Phiến Môn Thiết gia có thể hoàn toàn bảo trì trung lập, những người khác muốn đầu nhập vào những người khác bệ hạ sẽ không quản, thậm chí còn vui vẻ giúp đỡ.
- Vị trí đại nội tổng quản này nếu dám có khuynh hướng bất cư kẻ nào, bệ hạ đều thu hồi quyền lợi trong tay hắn, cho nên hiện tại Đường công công ngươi không có biện pháp đảo hướng sang bất cứ hoàng tử nào.
- Huống chi đại nội tổng quản không phải vị trí bình thường, ai cũng muốn giao vị trí này cho tâm phúc của hắn, nhưng vấn đề là tân hoàng đăng cơ, Đường công công ngươi sẽ thành tâm phúc của bọn họ sao?
Tô Tín nói lời này làm sắc mặt Đường Hiển âm trầm, hắn không dám nghĩ đến việc này.
Nhưng thân thể bệ hạ không tốt nhưng cách thời điểm băng hà rất xa, hắn không có suy nghĩ, cũng không dám nghĩ mà thôi.
Tô Tín nói tiếp:
- Đương nhiên Đường công công ngươi còn có một biện pháp tốt, đó chính là sau khi tân hoàng đăng cơ liền chủ động thoái vị, giao vị trí đại nội tổng quản tặng cho thái giám thiếp thân của tân hoàng.
- Đến lúc đó tân hoàng vì trấn an lão nhân triều đình cũng tốt, vì giả vờ giả vịt cũng được, dù sao Đường công công lúc tuổi già sẽ rất an ổn thích ý.