Thế hệ của hắn không chịu thua kém, bản thân của hắn cũng tu luyện tới Hóa Thần Cảnh nhưng địa vị vẫn chưa vững chắc.
Cho nên Trần Thiên Chi mới muốn đánh cuộc một keo, tham gia tranh giành ngôi vị hoàng đế, nếu đánh bạc thắng, tối thiểu có thể bảo vệ Long Hoa Hầu nhất mạch bọn họ trăm năm không lo.
Nhưng hiện tại xem ra tỷ số thắng của hắn không cao.
Nghĩ như vậy, Trần Thiên Chi đẩy cửa phòng mình ra, lại phát hiện trong phòng mình có thêm một người đã dọa Trần Thiên Chi kêu to một tiếng.
Hắn vừa định lên tiếng, nhìn thấy người ngồi trong phòng là Tô Tín, hắn lập tức an tĩnh lại.
Tô Tín thân là người Lục Phiến Môn, lá gan hắn đủ lớn cũng không dám công nhiên ra tay giết công hầu Đại Chu như hắn trong thành Thịnh Kinh.
- Tô đại nhân, đêm khuya tự ý xâm nhập nhà của ngươi khác, không báo mà đến, đây là chuyện bộ đầu Lục Phiến Môn nên làm sao?
Trần Thiên Chi cười lạnh mỉa mai, hắn vào phòng và đóng cửa lại.
Tô tin cũng khẽ cười nói:
- Hầu gia ngươi không có đuổi ta đi, chẳng phải tán thành cách làm của ta sao?
Trần Thiên Chi hừ một tiếng nói:
- Tô Tín, đừng thừa nước đục thả câu, nói đi, ngươi muốn làm gì.
Cho dù giang hồ hay triều đình, bất cứ thời điểm nào cũng phải dựa vào thực lực nói chuyện.
Nếu Tô Tín dám làm thế vào vài ngày trước, Trần Thiên Chi lập tức dám chụp mũ hắn tội danh bất kính với triều đình, cũng trực tiếp đuổi hắn ra ngoài, để tránh Cơ Ngôn Thành hiểu lầm.
Hiện tại nha, Trần Thiên Chi lại muốn xem Tô Tín định làm gì.
Tô Tín không nói thêm gì, hắn cầm Lưu Ảnh Thạch đã cho Đường Hiển xem đưa cho Trần Thiên Chi xem một lần, lúc này Trần Thiên Chi kinh hãi mở to mắt.
Hiện tại hắn biết vì cái gì Đường Hiển lại đứng bên phía Tô Tín, kỳ thật không phải Đường Hiển đứng ở bên phía Tô Tín, mà là Đường Hiển muốn nhằm vào Cơ Ngôn Thành hắn.
Trần Thiên Chi xiết chặc nắm đấm, thiếu chút nữa mắng ra hai chữ ‘ ngu ngốc ’.
Hiện tại hắn có cảm giác Cơ Ngôn Thành lớn như thế này còn chưa bị người ta giết, chỉ có thể nói hắn thật sự quá may mắn.
Tốt xấu ngươi cũng là hoàng tử Đại Chu, chẳng lẽ ngươi không biết bốn chữ họa từ trong miệng hay sao?
Trần Thiên Chi đã không nói cái gì, hắn biết rõ Cơ Ngôn Thành là triệt để phế rồi.
Đắc tội Đường Hiển cũng không đáng sợ, đáng sợ là hắn còn không biết mình đắc tội Đường Hiển.
Cơ Ngôn Thành còn nghĩ chờ sau khi mình đăng cơ sẽ giết Đường Hiển, thật tình không biết Đường Hiển đã sớm dùng vô số thủ đoạn trong cung ngáng chân Cơ Ngôn Thành.
Tô Tín thu hồi Lưu Ảnh Thạch, Trần Thiên Chi hỏi:
- Tô đại nhân, chẳng lẽ ngươi không sợ ta mang tin tức báo cho Cơ Ngôn Thành sao?
Tô Tín hỏi ngược lại:
- Ngươi bây giờ còn chuẩn bị tiếp tục đầu nhập vào Cơ Ngôn Thành sao?
Trần Thiên Chi cười khổ lắc đầu, Cơ Ngôn Thành làm ra loại chuyện ngu xuẩn này, Trần Thiên Chi đã triệt để thất vọng với hắn.
Nếu hắn lại đi theo Cơ Ngôn Thành, chỉ sợ nghênh đón Long Hoa Hầu nhất mạch không phải phú quý cả đời, mà là tịch thu gia sản cả nhà tịch.
- Tô đại nhân, nói đi, ngươi muốn làm gì.
Trần Thiên Chi hỏi.
Tô Tín hôm nay cho hắn xem thứ này, tương đương với đề tỉnh Trần Thiên Chi, lại nhắc nhở hắn phỉa tránh xa Cơ Ngôn Thành.
Hiện tại còn chưa tới thời điểm tranh đoạt ngôi vị hoàng đế tới mức gay cấn, hiện tại Trần Thiên Chi đầu nhập vào người khác còn kịp, cho nên Tô Tín đã giúp hắn một tay.
Trần Thiên Chi không tin Tô Tín giúp người làm vui, đêm hôm khuya khoắt lẻn vào Long Hoa Hầu phủ vì nhắc nhở hắn.
Tô Tín cười cười, vị Long Hoa Hầu này là một trong phần đông công hầu Đại Chu nhưng hắn là người thông minh, hắn thích liên hệ với người thông minh nhất.
- Rất đơn giản, Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh cần lập uy.
Tô Tín gõ gõ cái bàn nói.
- Lập uy? Lập uy như thế nào?
- Đương nhiên chỉ dùng đánh để lập uy!
Trên mặt Tô Tín lộ ra vẻ mặt lạnh lùng:
- Lúc trước Đại Chu vương triều đóng đô Trung Nguyên, Lục Phiến Môn dựa vào máu tươi của rất nhiều tông môn võ lâm lập uy.
- Thời điểm ta làm tổng bộ đầu Giang Nam đạo diệt năm tông môn nhị lưu, mấy vạn đầu người rơi xuống đất, lúc này mới trùng kiến uy thế Lục Phiến Môn.
- Cho nên ở địa phương nào, giết, chính là phương thức lập uy tốt nhất!