Vị trí Lục Phiến Môn và quân đội đều ở gần phía trước, tuy phía trước nhất chính là mấy vị hoàng tử Đại Chu, Tô Tín cũng lần đầu tiên nhìn thấy Đại Chu tất cả các hoàng tử có tư cách cướp ngôi vị hoàng đế.
Đứng ở vị trí đầu tiên là thái tử Cơ Ngôn Hằng, tuổi đại khái gần bốn mươi nhưng thần sắc rất chán nản, dáng vẻ hơi bối rối.
Đối với vị thái tử Đại Chu này, Tô Tín chỉ cấp đánh giá hắn mấy chữ, đó chính là tự tìm đường chết.
Thân là thái tử Đại Chu, mẫu tộc Cơ Ngôn Hằng cũng là một vị quốc công Đại Chu.
Hơn nữa bản thân hắn lớn tuổi nhất, được lập làm thái tử, có thân phận này, cho dù hắn là người bình thường đều đưa tới một đống lớn người ủng hộ, mấy hoàng tử dưới hắn muốn đuổi kịp cũng khó khăn.
Nhưng kết quả Cơ Ngôn Hằng làm cái gì? Ai nói tới Cơ Ngôn Hằng đều nói thái tử thất đức, không xứng làm thái tử, thậm chí hắn hiện tại cũng không khác gì trực tiếp bị phế đi.
Tô Tín đã từng nghe ngóng qua nguyên nhân, sau khi hắn nghe xong cũng phải im lặng, hắn quả thực không thể tin được Cơ Ngôn Hằng thân là thái tử lại ngu ngốc tới mức làm chuyện không nên làm.
Hắn muốn cưỡng bức phi tần của Cơ Hạo Điển trong hậu cung, muốn phụ hoàng của hắn mang nón xanh.
Cho dù như thế cũng không tính, dù sao tuổi tác Cơ Hạo Điển đã cao, hậu cung mây trăm giai lệ, chín thành trong đó còn chưa bị hắn chạm vào.
Huống chi ở hoàng thất, Cơ Hạo Điển đã gặp qua chuyện dơ bẩn hơn thế rất nhiều, bởi vì cái gọi là việc xấu trong nhà không thể tuyên dương ra ngoài, hắn cũng trừng phạt răn dạy Cơ Ngôn Hằng một phen.
Chính thức đày Cơ Ngôn Hằng vào lãnh cung chính là vì câu nói của hắn với phi tần kia.
- Không nên phản kháng, dù sao chờ phụ hoàng chết các ngươi đều là của ta, sớm hay muộn mà không giống nhau?
Chính vì những lời này, Cơ Hạo Điển đã tức giận phun máu tại chỗ, thậm chí thiếu chút nữa trực tiếp đánh chết Cơ Ngôn Hằng.
Cơ Ngôn Hằng không sai đang đùa giỡn Tần phi, mà ở hắn nói không nên nói chuyện.
Cơ Hạo Điển thân là hùng chủ một đời, hiện tại hắn còn chưa có chết mà ngươi đã nhớ thương ngôi vị hoàng đế của ta, nhớ thương nữ nhân của ta, có phải ta còn sống lâu thêm một thời gian nữa thì ngươi muốn tạo phản?
Cho nên Tô Tín xem ra, Cơ Ngôn Hằng chỉ bị phế đã là Cơ Hạo Điển ẩn nhẫn.
Đương nhiên trạng thái Cơ Ngôn Hằng hiện tại không khác gì bị phế, hoàng tử khác cũng đều nhìn thấy, cho nên mới bắt đầu tiến hành tranh đoạt kịch liệt như thế.
Đứng sau thái tử Cơ Ngôn Hằng chính là tam hoàng tử Triệu vương Cơ Ngôn Luật.
Cơ Ngôn Luật xuất thân bình thường nhưng bản thân của hắn lại giao du rộng rãi, khiêm tốn thận trọng, có danh tiếng phi thường tốt trong quân.
Hơn nữa Cơ Ngôn Luật đã từng mai danh ẩn tích tòng quân tại Bắc Nguyên, đã giao chiến với mấy lần Kim Trướng Hãn Quốc, thậm chí khi làm tới chức quan giáo úy mới bị phát hiện.
Cho nên danh tiếng Cơ Ngôn Luật trong quân rất tốt, mấy tên hành quân đại tổng quản đều ngoài sáng ngầm ủng hộ Cơ Ngôn Luật.
Trong phần đông hoàng tử, cũng chỉ có Cơ Ngôn Luật ăn mặc một thân nhung trang.
Còn có một hoàng tử Tô Tín chưa từng gặp qua chính là Sở vương Cơ Ngôn Hạo.
Đều nghe đồn Cơ Ngôn Hạo làm người tâm ngoan thủ lạt nhưng bản thân của hắn kỳ thật tướng mạo tuấn tú, bề ngoài nhìn rất vô hại.
Còn lại là Cơ Ngôn Dự và Cơ Ngôn Thành, Tô Tín đều biết.
Nói tóm lại trong phần đông hoàng tử Đại Chu, cũng chỉ có bọn họ có hi vọng tranh đoạt ngôi vị hoàng đế nhất.
Hoàng tử khác cũng có một ít thế lực thân cận nhưng kém xa năm người bọn họ.
Qua một lát, vài tên tiểu thái giám vịn một lão giả ngồi trên long ỷ, Đường Hiển cong người, cung kính hầu hạ bên cạnh hắn.
- Tham kiến bệ hạ!
Tất cả mọi người cung kính thi lễ với Cơ Hạo Điển, nhưng không có người nào quỳ xuống.
Những người này đều là thần tử Đại Chu, cũng không phải nô bộc Cơ gia, cho nên trong Đại Chu trừ thái giám hoàng cung đại nội, những người khác gặp hoàng đế cũng có thể không quỳ.
Tô Tín cũng âm thầm đánh giá Cơ Hạo Điển.
Cơ Hạo Điển tướng mạo già nua, gương mặt bệnh hoạn không chút che giấu, chỉ có đôi mắt lợi hại như chim ưng, khí phách phi phàm.
Hắn năm nay có lẽ chưa đến tám mươi tuổi nhưng người bình thường xem ra hắn thật sự đã tiến vào tuổi già.
Cho dù Cơ Hạo Điển không phải võ giả, nhưng Đại Chu hiện tại hùng bá Trung Nguyên, thiên tài địa bảo gì tìm không thấy? Cho dù Cơ Hạo Điển là người bình thường, sống hai trăm tuổi cũng không thành vấn đề.
Nghe nói trước kia Cơ Hạo Điển đã từng bị người ta ám sát, làm nội phủ hắn bị hao tổn, từng mời danh y trong thiên hạ đến trị liệu nhưng lại không có biện pháp, chỉ có thể dựa vào một ít linh đan diệu dược trân quý chèo chống.
Lúc bắt đầu còn dễ nói, nhưng năm gần đây Cơ Hạo Điển lại ăn đan dược như ăn cơm nhưng không thể ngăn cản sinh mệnh lực trôi qua.
Cho nên những hoàng tử kia mới có thể rục rịch, ngay cả Đại Chu vừa ổn định đều có chút rung chuyển bất an.
Trên ghế rồng, Cơ Hạo Điển nói khẽ:
- Triều nghị hôm nay, trẫm chỉ muốn nói một sự kiện mà thôi, đó là sở hữu vị trí thái tử.
Giọng nói hắn già nua khàn khàn nhưng không tính là lớn, hắn chỉ nói một câu lại làm cho nhiều người choáng váng thất điên bát đảo.