Có thể tùy tiện cầm ra một gã Dung Thần Cảnh và năm tên võ giả Hóa Thần Cảnh, loại thực lực này cho dù là tông môn nhất lưu cũng không được.
Nhưng Cơ Ngôn Thành lại rất hiểu thế lực trên giang hồ, hắn chưa từng nghe qua cái tên Ninh Viễn Đường Tô gia bao giờ.
Cao Việt giải thích:
- Ngươi chưa nghe nói qua cái tên này cũng rất bình thường, bởi vì Ninh Viễn Đường Tô gia đã lánh đời trên vạn năm, không có bao nhiêu lần xuất hiện trên võ lâm, cho nên thanh danh không hiện.
- Lai lịch Ninh Viễn Đường có thể ngược dòng tìm hiểu đến thời đại thượng cổ Nhân Hoàng, khi đó nhất thế hoàng triều phân liệt, Trung Nguyên chiến loạn, thậm chí phân liệt thành hơn mười tiểu quốc chinh phạt lẫn nhau.
- Khi đó rất nhiều văn thần võ tướng gia tộc dưới trướng Nhân Hoàng không muốn tham gia loại đấu tranh này, cho nên liền lựa chọn lánh đời, dốc lòng nghiên cứu võ đạo, vẫn truyền lưu tới hôm nay.
- Lúc trước có nhiều gia tộc lánh đời như Ninh Viễn Đường Tô gia, hiện tại cũng chỉ còn lại ba gia, theo thứ tự là Ninh Viễn Đường Tô gia, Uy Viễn Đường Lâm gia, Trí Viễn Đường Trương gia.
- Ngươi đừng nhìn ba nhà này không nổi danh, nhưng thực lực cũng có thể so sánh với tông môn đỉnh cấp trên giang hồ, tối thiểu trong ba nhà này đều có được võ giả Dương Thần Cảnh tọa trấn.
- Những người này truyền thừa đã lâu, chính là bộ hạ cũ Nhân Hoàng ngày xưa, ngay cả tổ tông của bọn họ cũng theo Nhân Hoàng chiến đấu.
- Bọn họ liền cho rằng nếu không có tổ tiên bọn họ, hiện tại Nhân tộc cũng không phồn hoa hưng thịnh như hiện tại, cho nên bọn họ nhìn ai cũng có thái độ ngạo nghễ xem thường, ngược lại cũng không phải cố ý nhằm vào ngươi.
Cơ Ngôn Thành gật gật đầu, bỗng nhiên nói:
- Bọn họ lánh đời thời gian dài như vậy, vì cái gì bây giờ bỗng nhiên xuất thế? Có thể có âm mưu gì không?
Nếu như lúc trước Cơ Ngôn Thành nhất định không thể nghĩ tới điểm này, hiện tại hắn không biết có phải hấp thu giáo huấn của Lưu Tuyên Thành hay không, cho nên gặp người không rõ lai lịch liền hoài nghi.
Cao Việt lắc lắc đầu nói:
- Cũng không phải, ba gia tộc này được xưng lánh đời, nhưng cũng không phải không có chút liên hệ với võ lâm Trung Nguyên.
- Lúc trước bọn họ lựa chọn lánh đời trong một bảo địa tiểu thiên địa, cho dù là nơi tốt thế nào, theo thời gian qua đi cũng sinh ra biến hóa.
- Ban đầu bọn họ có thể tự túc tự cấp tài nguyên tu luyện, hiện cần mua sắm ở bên ngoài.
- Hơn nữa khi nơi sản xuất của bọn họ càng ngày càng nhỏ, bọn họ cũng phải nghĩ biện pháp đi ra ngoài, một lần nữa kinh doanh thế lực của mình.
- Ninh Viễn Đường Tô gia lánh đời trong biên giới Bắc Nguyên đạo, vừa vặn đụng phải Côn Luân bí cảnh mở ra, có thể hợp tác với triều đình cũng là cơ hội không nhỏ.
- Huống chi ba nhà này đã có bộ phận võ giả Lâm gia đã tiếp xúc với bên ngoài.
- Ngươi nên biết Diệu Vũ đại tướng quân Lâm Uy Viễn của Đại Tấn năm xưa, hắn lúc trước là đệ tử Uy Viễn Đường, chỉ có điều bởi vì nguyên nhân nào đó lúc trước bị trục xuất khỏi Uy Viễn Đường, cho nên hắn mới đổi họ thành Lâm Uy Viễn, ý tứ hắn xuất thân từ Uy Viễn Đường.
- Không nên xem thường ba nhà này, ba nhà bọn họ lánh đời nhiều năm như vậy, tuy số lượng đệ tử dòng chính trong gia tộc dòng số lượng phi thường ít, nhưng huyết mạch truyền thừa của ba nhà này cực kỳ kinh người, gần như mỗi thời đại đều sinh ra vài tên cường giả.
- Đối với võ giả tầm thường mà nói thành tựu Nguyên Thần là bình cảnh lớn, nhưng đối với huyết mạch dòng chính ba này này không phải đại sự gì, chỉ cần thực lực hơi chút không có trở ngại, đều có thể đột phá cảnh giới này, thiên phú mạnh tới đáng sợ.
- Ngươi nhìn Lâm Uy Viễn thì biết rõ, chẳng qua là người bị Uy Viễn Đường trục xuất mà thôi, nhưng lại có thể đột phá đến Dương Thần Cảnh.
- Tuy nhiên trong đó có đại đa số nguyên nhân là bản thân Lâm Uy Viễn, nhưng huyết mạch Uy Viễn Đường mang cho hắn thiên phú không kém chút nào.
- Cho nên thái độ của người Ninh Viễn Đường Tô gia không tốt thì không tốt, kiên nhẫn một chút, dù sao chúng ta còn cần bọn họ giúp.
Mặc dù Cơ Ngôn Thành có chút khó chịu nhưng hắn cũng không ngốc, hắn biết rõ hiện tại chính mình cần đối phương hỗ trợ, cho nên cho dù khó chịu cũng chỉ có thể chịu đựng.
Vài ngày sau, thành Thịnh Kinh rất bình tĩnh, những võ giả tới từ bên ngoài không có như Tô Tín tưởng tượng, vì hoàng tử mình ủng hộ mà động thủ trong thành Thịnh Kinh.
Kỳ thật cũng rất đơn giản, Cơ Hạo Điển đã nói ai cầm được Nhân Hoàng kiếm trong Côn Luân bí cảnh sẽ có tư cách thành hoàng trữ, vậy bọn họ hiện tại động thủ cũng không có chút ý nghĩa nào, còn không bằng giữ lại khí lực động thủ trong Côn Luân bí cảnh.
Mười ngày sau, một đạo sĩ chừng ba mươi tuổi, trên miệng còn mang theo nụ cười vui vẻ tới trước Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, trong miệng lầm bầm:
- Có lẽ chính là chỗ này.
Nói xong hắn muốn đi vào bên trong.
Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh đương nhiên không phải ai cũng có thể tiến vào, hắn vừa định tiến vào trong đó liền bị người cản lại.
- Đứng lại, trọng địa Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, không được xông loạn, ngươi là người phương nào?
Một gã bộ khoái canh cổng lập tức ngăn cản hắn lại.
Đạo sĩ kia chậc chậc thở dài:
- Nói cho ngươi biết, bần đạo chính là bằng hữu cũ của tổng bộ đầu Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh Tô Tín đại nhân, nhớ ngày đó bần đạo và Tô đại nhân quật khởi tại Tương Nam, chúng ta giúp bằng hữu không tiếc cả mạng sống.
- Các ngươi cũng biết lý lịch Tô đại nhân, nhưng hắn thay đổi giữa chừng gia nhập Lục Phiến Môn, nhưng tại sao hắn gia nhập Lục Phiến Môn? Tất cả đều dựa vào bần đạo đề cử.
- Lúc trước bần đạo liền nhìn ra mệnh tinh Tô đại nhân sinh ra tử khí, quý không thể nói, kết quả liền đề nghị hắn gia nhập Lục Phiến Môn, cho nên Tô đại nhân mới có uy thế hiện tại.
Bộ khoái thủ vệ nghe đạo sĩ kia nói liền sững sờ, hắn lại không dám tin tưởng, nhưng không chịu nổi đạo sĩ kia nói là thật hay giả.
Nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, đạo sĩ kia vẻ mặt nghiêm túc tiếp tục nói:
- Còn vị tiểu huynh đệ này, ngươi bây giờ phụ trách thủ vệ nơi này rất bất lợi đấy.
- L ục Phiến Môn chính là bộ khoái quan nha, sát khí trùng thiên, dĩ vãng các ác đồ bị Lục Phiến Môn chém giết chấp niệm không tiêu tan muốn đến báo thù, đều đi vào từ cửa này.