Qua một hồi Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành đều tới, Tô Tín nói thẳng: “Hiện tại Thanh Trúc Bang bị chúng ta ăn không kém bao nhiêu, chúng ta cũng nên xuất động chính thức, đi thông tri chiến đường, toàn diện triển khai công kích Thanh Trúc Bang!
Ánh mắt Lý Phôi mang theo vẻ hưng phấn, đã lâu rồi hắn không ra trận giết người.
Hắn đột phá Hậu Thiên sơ kỳ, Tịch Tà kiếm pháp thực lực đại tiến nhưng không có chính thức động thủ, trong khoảng thời gian này hắn cảm thấy quá mức biệt khuất.
Nếu đã chuẩn bị khai chiến toàn diện với Thanh Trúc Bang, chắc chắn hắn không thiếu cơ hội động thủ.
Sau khi truyền mệnh lệnh, tất cả đệ tử chiến đường Phi Ưng Bang tập trung trong nửa canh giờ, đây là chỗ tốt của tập quyền.
Nếu còn giống như lúc trước, đại bộ phận bang chúng đều khống chế trong tay các đại đầu mục, bang phái cần phải truyền lệnh tới chỗ các đại đầu mục trước
Sau đó những đại đầu mục này lại suy nhĩ chính mình phải đánh thế nào, là theo sau phóng nước hay ra trận giết địch, chờ bọn họ suy nghĩ xong thì đã mất cả ngày rồi.
Cuộc chiến bang phái không chú ý nhiều như vậy, tất cả mọi người tập kết sau đó chờ tới lúc trời tối, tất cả bang chúng Phi Ưng Bang đều xuất động toàn bộ, lúc này tiến hành công kích địa bàn Thanh Trúc Bang thật mạnh.
Thanh Trúc Bang trong khoảng thời gian này bởi vì phát hiện sách lược Phi Ưng Bang từng bước xơi tái cho nên đều rất cảnh giác, trong lúc Phi Ưng Bang quy mô xâm lấn thì bọn họ đã phát hiện động tĩnh, lập tức bẩm báo cho hai vị phó bang chủ.
Lúc này Phi Ưng Bang hai vị phó bang chủ Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành đều buồn lo rụng cả tóc.
Dù sao bọn họ đã sớm đoán sẽ có một ngày như vậy nhưng lại không có bất cứ biện pháp gì.
Thực lực chênh lệch còn đó, mặc cho bọn họ tính toán thế nào cũng vô dụng thôi.
Lúc này trong đại sảnh nghị sự không chỉ có hai phó bang chủ, còn có bang chủ ‘danh nghĩa’ Ngụy Phong của Thanh Trúc Bang.
Sau khi hắn bị mất quyền lực, trên cơ bản đã biến thành khôi lỗi, căn bản không có chút quyền lợi nào.
Thời điểm bang phái nghị sự, cho dù hắn đang ngồi giữa đại sảnh nhưng không ai nhìn hắn một cái, quả thực xem hắn như không khí.
Việc này làm nội tâm Ngụy Phong đại hận nhưng không có cách nào.
Bây giờ nghe được tin tức Phi Ưng Bang đánh tới, nhìn thấy Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành sầu mi khổ kiểm thì hắn lại có cảm giác thoải mái.
“Ha ha ha! Các ngươi cũng có hôm nay! Hừ! Các ngươi hao tổn tâm cơ cướp Thanh Trúc Bang vào trong tay thì thế nào? Kết quả không phải công dã tràng.”
Ngụy Phong ác độc mỉa mai một câu.
Trần Hoành khinh thường nói: “Ngươi ngu ngốc sao? Bây giờ còn cười vui vẻ như vậy?”
“Chúng ta nhiều lắm chỉ làm mất quyền lực của ngươi mà thôi, nhưng Phi Ưng Bang triệt để tiêu diệt Thanh Trúc Bang, ngươi cho rằng ngươi là bang chủ danh nghĩa có thể tránh được một kiếp sao?”
Sắc mặt Ngụy Phong lập tức trắng bệch.
Hiện tại hắn đã bị mất quyền lực nhưng tối thiểu còn sống, vẫn có thịt cá hầu hạ.
Nếu như lúc Tô Tín đánh vỡ Thanh Trúc Bang, hắn chưa chắc toàn mạng đâu.
“Vậy các ngươi còn chờ cái gì? Còn không mau phái người đi ngăn cản?”
Ngụy Phong la to.
Mã Thanh Nguyên và Trần Hoành không quan tâm tên ngu ngốc này, bọn họ im lặng nửa ngày và Trần Hoành nói: “Đi một bước xem một bước a, trước phái bang chúng đi qua ngăn cản một hồi, nhìn xem Phi Ưng Bang có bởi vì chết tổn thương quá nhiều mà rút lui hay không..”
Đáng tiếc ý định của bọn họ nhất định sẽ thất bại.
Vào ban đêm, Tô Tín mang người tấn công vào Vĩnh Lạc phường, Lý Phôi và Lý Thanh còn có Lưu Thắng Minh thì bọc đánh từ các hướng khác..
Gần vạn tên bang chúng chiến đường cùng tiến công Thanh Trúc Bang, trận thế lớn như vậy làm đám bang chúng Thanh Trúc Bang sợ hãi không nhỏ.
Bọn họ chỉ vì cầu ăn no cho nên mới gia nhập vào bang phái, cũng không phải tham gia quân ngũ liều mạng với người ta, loại tình huống này còn đánh cái rắm ah, trước bảo vệ tánh mạng quan trọng hơn.
Kết quả là Tô Tín vừa mới mang người tới Vĩnh Lạc phường, những bang chúng Thanh Trúc Bang vậy mà dễ dàng sụp đổ, thậm chí còn không có chống cự.
Chỉ có một gã đại đầu mục Thanh Trúc Bang xem như có chút hình dáng, hắn mang ba trăm bang chúng ngăn trên phố dài, cùng đợi viện quân trong bang tới.
“Các huynh đệ ngăn cản! Ta đã phái người đi cầu viện trong bang, viện quân sắp chạy tới rồi.”
Tên đại đầu mục Thanh Trúc vung đại đao trong tay múa uy vũ sinh phong.
Những đệ tử chiến đường xông lên, kẻ nhẹ bij đao chém bay đứt gân gãy xương, kẻ nặng thậm chí bị chém thành hai khúc. Tràng diện huyết tinh đến cực điểm, trong khoảng thời gian ngắn không người tiến lên, một mình hắn ngăn cả trăm người tấn công.
Tô Tín hừ lạnh một tiếng, bước nhanh về phía tên đại đầu mục Thanh Trúc Bang.
Cảnh ban đêm lờ mờ, hơn nữa Tô Tín mang theo võ sĩ phục màu đen của Phi Ưng Bang, hắn còn cho rằng Tô Tín là bang chúng bình thường a.
Cho nên đại đầu mục lập tức vung vẩy đại quan đao trong tay và cười lạnh nói: “Oắt con Phi Ưng Bang thật không sợ chết, vậy thì tốt, gia gia hôm nay tiễn ngươi về tây thiên.”
Ngay sau đó hắn không cười nổi.
Tô Tín đánh một quyền, trực tiếp đánh vào thân đao của hắn, lực lượng cường đại là hai tay của hắn chân động, khổ khẩu rách nát vô cùng thê thả,.
Nhìn thây thức mở đầu là quyền kình hận ý ngập trời thì hắn lập tức hiểu ra, dường như nhớ tới cái gì, đại đầu mục Thanh Trúc Bang hoảng sợ hô;