Lưu Phượng Vũ liều chết đánh cược một lần rốt cục cũng bức lui Tô Tín cùng Thôi Phán Quan, hắn cắn răng và không dám chậm trễ, vội vàng chạy về hướng thành Thịnh Kinh.
Thân thể Thôi Phán Quan lúc này lại hóa thành một đám khói đen, tốc độ lập tức bộc phát hơn mười lần ngăn cản trước người Lưu Phượng Vũ, phán quan bút điểm ra, trực chỉ mi tâm Lưu Phượng Vũ.
Thân là cường giả Dung Thần Cảnh, thủ đoạn dốc sức liều mạng của Lưu Phượng Vũ không chỉ một loại.
Binh khí Địa cấp Phượng linh đao trực tiếp vỡ vụn, ngay sau đó là tiếng Phượng minh cửu thiên, đao hồn gào thét.
Thanh đao này là Lưu Phượng Vũ và phụ thân lão đương gia Ngô Đồng Sơn tẩm bổ hơn ba trăm năm, đã sắp tấn thăng thành Thiên binh, thậm chí đã sơ bộ sinh ra một tia linh tính, nhưng hôm nay cũng bị Lưu Phượng Vũ quyết đoán vỡ vụn đổi lấy lực lượng cường đại.
Một thanh binh khí sắp biến thành Thiên binh vỡ vụn sẽ sinh ra lực lượng kinh người, U Minh Hoàng Tuyền quanh người Thôi Phán Quan bị đao hồn bộc phát xé tan U Minh Hoàng Tuyền tử khí của Thôi Phán Quan, chỉ đánh Thôi Phán Quan ;ui từng bước về phía sau.
Thân thể Lưu Phượng Vũ lảo đảo một lúc, nhân thời cơ này, hắn vội vàng dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy về hướng thành Thịnh Kinh.
Nhưng ngay lúc này, quanh thân hắn bỗng nhiên bị hơn năm trăm đạo vô hình kiếm khí vây quanh.
Kiếm khí tràn ngập sát cơ vô tận trực tiếp phong tỏa tất cả đường tránh né của Lưu Phượng Vũ, trong nháy mắt kiếm minh gào thét, dùng trạng thái của Lưu Phượng Vũ hiện tại có thể đở nổi mấy chục đạo kiếm khí nhưng lại không ngăn được trên trăm đạo kiếm khí!
Cương khí táo bạo, kiếm khí biến mất.
Nhưng hơn phân nửa kiếm khí không có biến mất, mà là trực tiếp đâm vào trong cơ thể Lưu Phượng Vũ, kinh mạch toàn thân hắn bị kiếm khí chém vỡ, máu tươi không ngừng chảy ra thành dòng.
Nhìn người đeo mặt nạ Sở Giang Vương trước mặt, ánh mắt Lưu Phượng Vũ lộ ra thần sắc không dám tin, ngay sau đó hắn ngã xuống đất.
Lực lượng đao hồn cũng biến mất, Thôi Phán Quan đi tới tán thưởng thở dài:
- Ngay cả võ giả Dung Thần Cảnh cũng chết trên tay ngươi, nếu vấn đề này truyền bá ra ngoài, đoán chừng ngươi có thể lập tức đứng hàng Địa Bảng.
Tô Tín lắc đầu, Thôi Phán Quan nói những lời này chẳng qua là nói giỡn mà thôi, võ giả Dung Thần Cảnh không phải dễ giết như vậy.
Một đấu một, Lưu Phượng Vũ thật sự không phải đối thủ của Thôi Phán Quan, nhưng nếu hắn muốn chạy, Thôi Phán Quan nhất thời nửa khắc thật không thể đuổi kịp hắn.
Tô Tín có thể giết Lưu Phượng Vũ cũng dựa đánh lén mà thôi, huống chi khi đó Lưu Phượng Vũ đã bị Thôi Phán Quan đánh trọng thương, thủ đoạn bản thân dùng hết, đã kiềm lư kỹ cùng.
Dù cho giết Lưu Phượng Vũ, Tô Tín cũng chưa bao giờ khinh thường võ giả Dung Thần Cảnh.
Ban đầu ở thành Thương Sơn, Yến Hoàng Cửu cũng đã tổn thương thành bộ dạng thê thảm, tiếp cận trạng thái dầu hết đèn tắt nhưng vẫn có thể đấu với bốn võ giả Hóa Thần Cảnh, võ giả Dung Thần Cảnh cũng không phải tùy ý muốn giết là có thể giết.
Nhìn thi thể Lưu Phượng Vũ phía dưới, Tô Tín vươn tay lên, hàn băng chân khí trực tiếp quán chú vào trong kinh mạch Lưu Phượng Vũ, cũng bao phủ toàn bộ thân thể, trên thi thể Lưu Phượng Vũ ngưng tụ một tầng sương lạnh.
Lưu Phượng Vũ chết dưới kiếm khí xâm nhập vào cơ thể, kinh mạch bị xoắn nát vụn.
Tuy có nhiều phương pháp tạo thành loại thương thế này, nhưng Tô TÍn vẫn không muốn lưu lại sơ hở, cho nên trực tiếp dùng hàn băng chân khí phá hủy kinh mạch Lưu Phượng Vũ triệt để, rốt cuộc hắn nhìn không ra chút nào kiếm khí nào xâm nhập thi thể.
Thôi Phán Quan bên cạnh gật gật đầu, cho dù lúc nào, làm việc cẩn thận một ít tóm lại vẫn là chuyện tốt.
Bên này vừa triệt để giải quyết xong Lưu Phượng Vũ, Tô Tín và Thôi Phán Quan lập tức chạy tới chỗ Khổng Tuyên cùng Bạch Duy Duyến.
Chờ bọn họ đi qua, hai người kia cũng đã chấm dứt chiến đấu.
- Kết quả như thế nào?
Thôi Phán Quan hỏi.
Bạch Duy Duyến nhún nhún vai nói:
- Võ sư trọng thương, Độ Ách Tinh Quân bị vết thương nhẹ, hai người đều chạy trốn.
Thực lực Khổng Tuyên còn mạnh hơn Bạch Duy Duyến một đoạn, dù sao hắn là cường giả thứ hai mươi chín trên Địa Bảng, được xưng là tồn tại mạnh nhất dưới Dương Thần Cảnh.
Cho dù đối phương ra tay với cùng giai cũng rất khó một trận chiến đánh chết đối phương.
Như nếu như đối phương là võ giả Dung Thần Cảnh tầm thường cũng bỏ đi, nhưng đối phương lại là người Thiên đình, chuyện này không dễ giết như vậy.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ và quét dọn chiến trường, Thần Tiêu Thiên Long Kiếm đã bị bọn họ cầm trong tay, còn lại lễ vật của Kim Trướng Hãn Quốc đưa cho Đại Chu.
Thời điểm đám người Kim Nguyệt công chúa chạy trốn sẽ không mang theo xe ngựa này, tất cả đều là quần áo nhẹ thoát đi.
Thôi Phán Quan trực tiếp thu tất cả những vật này, chờ quay về Địa phủ sẽ phân phối.
Sau đó bọn họ trực tiếp dùng tốc độ nhanh nhất chạy về thành Thịnh Kinh, hơn nữa bọn họ phải ngây ngốc tại thành Thịnh Kinh tới khi kết thúc Côn Luân bí cảnh mới có thể quay về.
Lần này Địa phủ và Thiên đình nháo ra không ít việc, nếu bọn họ rời đi sau khi chuyện phát sinh, vậy hiển nhiên rất có vấn đề.
Huống chi kế hoạch của Thiên đình thất bại, khó bảo toàn Thiên đình lần này có thể làm ra một ít thủ đoạn khác hay không, cho nên hắn cũng muốn ở lại thành Thịnh Kinh phòng bị vạn nhất.
Đám người Thôi Phán Quan trở lại thành Thịnh Kinh, Tô Tín một đường chạy như điên, toàn lực thi triển Phong Thần Thối, cố ý tiêu hao chín thành chân khí, sắc mặt của hắn tái nhợt.
Đợi đến lúc hắn lao nhanh cả trăm dặm, một đội nhân mã nhanh chóng chạy tới phương hướng của hắn.
Trong đó một đội nhân mã là người Lục Phiến Môn, Thiết Chiến và Phương Cửu Nguyên cùng Liễu Vô Tiền đều đến.