Tô Tín công kích điên cuồng, Giác Nghiêm đã không có chút sức phản kháng.
Sợ hãi vào thời khắc sinh tử chính là bản năng, cho dù Giác Nghiêm bị Tô Tín đánh bại tâm linh trong ảo cảnh, nhưng dưới sợ hãi sinh tử kích thích, Giác Nghiêm đã khôi phục tinh thần.
Những đệ tử Thiếu Lâm tự không ngừng chạy về phía Giác Nghiêm, hắn cũng kích phát lực lượng cuối cùng của mình, ánh sáng vàng quanh người bạo phát chói mắt, hắn bỏ chạy về phía người Thiếu Lâm tự.
Tốc độ của hắn trong tình trạng này chậm tới cực điểm, mới chạy một bước đã bị Tô Tín đuổi theo, vô hình kiếm khí bộc phát lưu lại vài miệng vết thương trên lưng hắn.
Thấy cảnh này, tròng mắt phần đông tăng nhân Thiếu Lâm tự như nứt ra, không chỉ Giác Trần xem Giác Nghiêm như huynh đệ thân sinh, các tăng nhân khác hận không thể ăn tươi nuốt sống Tô Tín.
Thiếu Lâm tự bồi dưỡng đệ tử không dễ, cho dù một võ giả cảnh giới Tiên Thiên của Thiếu Lâm tự cũng cực kỳ quý trọng, càng không cần nói võ giả Hóa Thần Cảnh sắp tấn chức Dung Thần.
Nhưng lúc này bọn họ đang bị những anh linh chiến tướng dây dưa, căn bản không cách nào nhanh chóng trợ giúp Giác Nghiêm.
Giác Trần nhịn không được quát lớn với Giảng Kinh đường Giác Minh:
- Ngươi còn chờ tới khi nào mới ra tay? Tính mạng một võ giả Hóa Thần Cảnh Thiếu Lâm tự chúng ta còn không trân quý bằng Bế Khẩu Thiện của ngươi hay sao?
Giác Minh nghe vậy phát ra tiếng thở dài, hắn nhìn những anh linh chiến tướng phía sau, hắn hé miệng phát ra một âm thanh:
- Đốt!
Hắn phát ra một âm thanh, hư không xuất hiện gợn sóng nhộn nhạo.
Tất cả mọi người không có cảm giác thanh âm này lớn bao nhiêu, nhưng những anh linh chiến tướng sau lưng võ giả Thiếu Lâm tự lại rạn nứt dưới âm thanh này, cuối cùng nổ tung hóa thành một đống mảnh vỡ.
Lúc này tất cả mọi người đều bị Giảng Kinh đường Giác Minh hấp dẫn, tất cả mọi người hít sâu một hơi.
Đây chính là anh linh chiến tướng tương đương võ giả Hóa Thần Cảnh, người Thiếu Lâm tự một đấu một có thể áp chế chúng nhưng không thể đánh bại nhanh chóng.
Giác Minh thì tốt rồi, hắn mới mở miệng đã trực tiếp phá hủy mấy anh linh chiến tướng dây dưa không ngớt kia, loại thực lực này tuyệt đối có tư cách đứng hàng Địa Bảng!
Nhưng người biết hàng lại cảm thấy đáng tiếc.
Giác Minh tu luyện Sư Tử Hống hơn hai mươi năm, ngay sau đó lại tu luyện Bế Khẩu Thiện hơn hai mươi năm, cho nên bọn họ hoài nghi Giác Minh tu luyện chính là công pháp bí truyền Tam Thế Luân Hồi Kinh Thiền Bí Điển của Thiếu Lâm tự.
Trong truyền thuyết tây phương có con ve là ‘ Thập Thất Niên Thiền ’, ngủ đông trong lòng đất mười bảy năm mới xuất thế.
Tam Thế Luân Hồi Kinh Thiền Bí Điển của Thiếu Lâm tự cũng giống như Thập Thất Niên Thiền, ngủ đông suốt mười bảy năm, hơn nữa phải trải qua tam thế luân hồi, từ sinh chuyển tử, do tử chuyển sinh, cuối cùng có thể đại thành, ve kêu xuất thế, khiếp sợ thiên hạ.
Thập Thất Niên Thiền trải qua tam thế luân hồi là năm mươi mốt năm, năm mươi mốt năm Bế Khẩu Thiện, không phải người đại nghị lực căn bản không thể tu luyện thành công.
Trải qua năm mươi bảy năm đổi được một tiếng hót kinh người, há miệng pháp thành, uy thế khiếp sợ thiên hạ.
Môn công pháp này có lịch sử gần vạn năm trong Thiếu Lâm tự, có thể tu luyện thành công chưa đủ số lượng mười ngón tay.
Trước mắt Giác Minh đã kiên trì hơn hai mươi năm, hôm nay vừa mở miệng lại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, quả nhiên là đáng tiếc.
Hắn vừa mới mở miệng, đám tăng nhân Thiếu Lâm tự thở ra một hơi, vội vàng lao lên trợ giúp Giác Nghiêm.
Trong nháy mắt Ma Ha Chỉ, Bàn Nhược Chưởng, Long Trảo Thủ, Sư Tử Hống, mấy môn tuyệt kỹ Thiếu Lâm tấn công Tô Tín, cho dù là hắn cũng tạm lánh phong mang, lúc này Giác Trần kéo Giác Nghiêm kéo trước người.
Thời điểm mọi người cho rằng Giác Nghiêm nhất định không chết.
Trong mắt Tô Tín lộ ra một tia quỷ dị.
Hắn điên cuồng vận dụng Biến Thiên Kích Địa Tinh Thần Đại Pháp, Hóa Thần trong đầu Tô Tín lại đột nhiên mở mắt ra, tinh thần lực cuồng bạo bị hắn ngưng tụ vào trong đầu, hóa thành một thanh kiếm vô hình chém về phía Giác Nghiêm!
Đây là nguyên thần chi kiếm, Tô Tín đã từng muốn bắt chước kiếm hai mươi ba của Kiếm Thánh trong Phong Vân, đáng tiếc thất bại.
Hiện tại tinh thần lực của Tô Tín đã tăng nhiều, hắn dung nhập lý giải kiếm đạo vào trong kiếm này, chém ra một thanh kiếm vô hình xuyên qua hư không, những võ giả Thiếu Lâm tự cảm giác được sát cơ từ kiếm vô hình đánh tới nhưng bọn họ không biết nên ngăn cản như thế nào.
- PHỐC!
Tiếng vang nhỏ sinh ra, não bộ Giác Nghiêm không có chút thương thế nào nhưng lại thất khiếu chảy máu, khí tức lập tức suy yếu tới cực điểm, sinh cơ kiên trì trong vài giây sau đó biến mất.
- Tô Tín!
Nhìn Giác Nghiêm như huynh đệ thân sinh chết trong ngực mình, trên mặt Giác Trần lộ ra thần sắc điên cuồng, đôi mắt võ giả Thiếu Lâm tự đỏ rực, muốn lao tới tấn công Tô Tín.
Nhưng thời điểm này người Thiết gia lại không thể mặc kệ, dưới sự dẫn dắt của Thiết Vô Tình, người Lục Phiến Môn Thiết gia đều đứng ra, lúc này giội một chậu nước lạnh vào đầu người Thiếu Lâm tự, làm cho bọn họ biết mình đang ở nơi nào.
Hiện tại nội tâm người Thiếu Lâm tự tức giận nhưng phải tạm thời thu tay.