Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 857: Huyền Quan (1)



Tô Tín bước vào Địa Bảng tuyệt đối là một sự kiện đủ để chấn động giang hồ, nói là mượn chuyện này dương danh giang hồ còn không kém bao nhiêu.

Ngoại lệ duy nhất chính là Thiếu Lâm tự, chờ đợi sau khi Thiếu Lâm tự biết tin này, đám người Huyền Thông cũng trở về đến Thiếu Lâm tự, cả Thiếu Lâm tự lập tức biến thành yên tĩnh.

Thiếu Lâm tự bọn họ nói như thế nào cũng đã từng là võ lâm chí tôn, kết quả bây giờ trở thành đá đặt chân cho tiểu bối, chuyện này làm người Thiếu Lâm tự cam tâm hay sao?

Giác Nghiêm bị Tô Tín giết trong trận chiến đơn đả độc đấu, tối thiểu người giang hồ xem ra, Giác Nghiêm của Thiếu Lâm tự các ngươi bất tranh khí, kết quả bị Tô Tín thân là tiểu bối chém giết.

Giang hồ từ trước đều là như thế, người thắng làm vua, Tô Tín có thể giết Giác Nghiêm, hắn chính là người thắng, tối thiểu trong tình huống đơn đả độc đấu sinh tử như vậy cũng không có người nói Tô Tín vô sỉ, ra tay tàn nhẫn cái gì.

Hơn nữa hiện tại Thiếu Lâm tự cũng không thể tìm cớ đánh tới cửa, Tô Tín đang ở ngay trong thành Thịnh Kinh, có ai dám tới thành Thịnh Kinh bắt Tô Tín về hay sao?

Cho nên phương trượng Thiếu Lâm tự Huyền Khổ trực tiếp hạ lệnh không cho đệ tử Thiếu Lâm tự vọng động, lúc này mới trấn áp được những đệ tử muốn tới thành Thịnh Kinh tìm Tô Tín báo thù.

Võ giả Hóa Thần Cảnh Thiếu Lâm tự đều ngoài bốn mươi tuổi, có kinh nghiệm hành tẩu giang hồ, bọn họ sẽ không xúc động như thế, nếu không ban đầu lúc còn ở thành Thịnh Kinh, bọn họ sẽ động thủ.

Vào lúc này trong Tàng Kinh Các của Thiếu Lâm tự, Giác Trần quỳ gối trước mặt một gian phòng ốc, ngày thường là võ đạo tông sư uy phong lẫm lẫm, nhưng bây giờ là rơi lệ đầy mặt.

- Sư phụ, xin ngài báo thù cho sư huynh!

Giác Trần khàn giọng nói ra.

Thiếu Lâm tự tứ viện, tam đường, nhất các, trong Tàng Kinh Các có một ít lão tăng đã gần hết thọ nguyên.

Bọn họ biết rõ mạng mình không còn lâu, đã không thích hợp lại động thủ với người khác, cho nên liền chủ động tới Tàng Kinh Các ở lại.

Một là thủ hộ Tàng Kinh Các, một nguyên nhân khác là có đệ tử Thiếu Lâm tự đến đây học tập võ công hoặc là phật hiệu, bọn họ sẽ ở bên cạnh chỉ điểm.

Sư phụ Giác Nghiêm và Giác Trần là tăng nhân Huyền Quan có chữ lót ‘ huyền ’ trong Thiếu Lâm tự, hơn nữa còn là người lớn tuổi nhất, cho dù phương trượng Huyền Khổ nhìn thấy hắn cũng gọi một tiếng sư huynh.

Huyền Quan có thực lực Dung Thần Cảnh đỉnh phong, năm nay đã hơn ba trăm năm mươi tuổi, trong Dung Thần Cảnh cũng xem như hiếm thấy, cho nên dù hắn chưa chết nhưng thọ nguyên cũng đã sắp tới cuối cùng.

Đời này hắn có rất nhiều đệ tử, hắn lại không thu đệ tử trong Thiếu Lâm tự, mà là đi du lịch giang hồ, nhìn thấy có cô nhi liền dẫn trở lại Thiếu Lâm tự thu dưỡng.

Đương nhiên những cô nhi này có rất ít có thiên phú võ đạo, đại bộ phận đều là người bình thường.

Hơn nữa cho dù có được võ đạo thiên phú cũng đều không tính là quá mạnh mẽ, cho nên trên trăm tên đệ tử đều chết trước hắn, hiện tại còn sống cũng cũng chỉ có Giác Nghiêm cùng Giác Trần thực lực mạnh nhất, đột phá đến Hóa Thần Cảnh.

Hiện tại đã ít đi một, cũng chỉ còn lại một mình Giác Trần.

Nghe được tin Giác Nghiêm đã chết, trong mắt lão hòa thượng này lộ ra một tia bi thương nhưng lại lập tức biến mất, một lần nữa biến thành lạnh nhạt.

Hắn xem những đệ tử kia như con của mình, kết quả hắn lại nhìn thấy bọn họ chết trước mình, nhìn quen sanh ly tử biệt, Huyền Quan tự nhiên có thể ngăn chặn cảm xúc bản thân.

Nhìn thấy Giác Trần thống khổ bi thương, Huyền Quan lắc lắc đầu nói:

- Ta già rồi, đã đánh không nổi, Tô Tín có thể đứng vị trí thứ sáu mươi ba trên Địa Bảng, ta hiện tại cũng không nhất định có thể thắng hắn, phải biết rằng lúc ta mạnh nhất cũng chỉ đứng vị trí năm mươi lăm Địa Bảng mà thôi.

- Huống chi ngã phật đã nói, oan oan tương báo khi nào mới dứt, Giác Nghiêm bởi vì chuyện Tô Tín lúc trước đã thành chấp niệm, lần này không nên xuống núi trả thù Tô Tín, nếu như lần này hắn không hạ sơn, không tiếp xúc với Tô Tín, hắn có thể chết hay không?

- Hiện tại ngươi bảo ta ra tay với Tô Tín, nếu Tô Tín không chết, sau đó nhất định sẽ liên quan đến ngươi, đây là một cọc thù hận không thể hóa giải.

Giác Trần mang theo vẻ không cam lòng nhìn Huyền Quan, mặc hắn dù biết Huyền Quan nói chuyện là vì tốt cho hắn, nhưng hắn nhưng bây giờ rất cam lòng, không cam lòng sư huynh của mình bị giết, Tô Tín càng mượn chiến tích đánh chết Giác Nghiêm tiến vào Địa Bảng, mà Giác Nghiêm lại thành đá đặt chân giúp Tô Tín dương danh giang hồ.

Giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, Giác Trần xem ra Tô Tín làm như vậy căn bản chính là cố ý vũ nhục Giác Nghiêm, cho nên cho dù hắn liều cả tính mạng cũng phải đi giết Tô Tín.

Đáng tiếc hiện tại hắn có muốn tìm Tô Tín đấu sinh tử cũng không có cơ hội.

Thành Thịnh Kinh giới nghiêm, dùng đặc điểm tướng mạo của hắn đi vào thành Thịnh Kinh, chỉ sợ chưa vào trong nội thành đã bị người ta ngăn ở cửa, cho nên hắn mới đến xin sư phụ ngày xưa giúp đỡ chính mình.

Hắn cũng không nghĩ tới, Huyền Quan lại khuyên hắn lấy đại cục làm trọng, bảo hắn nghe theo phương trượng phân phó, không ai được đi ra ngoài tìm Tô Tín báo thù.

Nhưng lúc này Huyền Quan lại cười cười nói:

- Tuy ta già đánh không nổi, nhưng ta dùng cái mặt mo này vẫn có thể mời được vài người.

- Phật nói oan oan tương báo khi nào mới dứt, nhưng đáng tiếc ta không phải phật, đệ tử ta bị người giết, ta cũng không thể không hỏi.

- Chuyện sau này sẽ không liên quan tới ngươi, thù hận của Giác Nghiêm sẽ do ta gánh, không chết không thôi chỉ với hắn là ta, Giác Trần, con đường của ngươi rất dài, mang theo một phần của sư huynh ngươi đi tu hành đi.

Huyền Quan vỗ vỗ bả vai Giác Trần, đứng dậy đi ra bên ngoài, chỉ lưu lại một mình Giác Trần đang khóc lóc.

Rốt cuộc hắn hiểu Huyền Quan có ý gì, lời của Huyền Quan nói vừa rồi là nói với hắn, nhưng lại không phải nói với chính mình.

Oan oan tương báo khi nào mới dứt, nếu như ra tay với Tô Tín, mặc kệ Tô Tín chết hay không, vấn đề này sẽ không xong.

Tô Tín không chết tự nhiên sẽ trả thù bọn họ, Tô Tín chết Lục Phiến Môn cũng sẽ đòi công đạo.

Cho nên Huyền Quan đã quyết định mình gánh vác những chuyện này, tuy thiên phú của Giác Trần không bằng Giác Nghiêm, nhưng hắn vừa bước vào Hóa Thần Cảnh, con đường tương lai còn rất dài.

Huyền Quan một đường từ Tàng Kinh Các đi đến La Hán đường, đệ tử trên đường đều cung kính thi lễ với Huyền Quan.