Phương Cửu Nguyên quyết định phải triệu tập một lần nghị sự trước khi tứ đại thần bộ dự bị vào kinh, Tô Tín xem ra hắn không chỉ muốn làm chuyện gì đó, mà còn chột dạ.
Trước kia Thiết gia cũng không tính chuyện Cản Thi Phái, hiện tại Thiết gia lại có một người chết trong tay Cản Thi Phái.
Tuy tên võ giả Dung Thần Cảnh của Cản Thi Phái nhìn thấy người mình đều chết trong Côn Luân bí cảnh nên cảm giác không tốt, lập tức đào tẩu, nhưng Cản Thi Phái đã nằm trong danh sách truy nã của Lục Phiến Môn.
Hơn nữa Lục Phiến Môn còn rất âm hiểm đưa một phong thư cho Dịch Kiếm Môn, bên trong là tất cả tình báo của Cản Thi Phái hiện tại.
Hơn nữa trừ Cản Thi Phái ra, cũng cần tính toán sổ sách với kẻ khác.
Sở vương Cơ Ngôn Hạo tự nhiên là một, bên người hắn hiện tại không có gì, Thiết gia cũng không có khả năng giết hắn, chuyện này cũng chỉ có thể thôi.
Phương Cửu Nguyên lại liên quan trực tiếp vào việc này, dù sao những người Cản Thi Phái là do hắn mời chào vào Lục Phiến Môn, kết quả lại xảy ra chuyện như vậy.
Thiết gia trả thù đến rất kịp thời, chỉ cần tất cả bộ đầu dưới trướng Phương Cửu Nguyên tiếp xúc với Cản Thi Phái đều bị mang đi, kết cục có thể nghĩ.
Liễu Vô Tiền cũng biết lần này Phương Cửu Nguyên tự tìm đường chết, hơn nữa người Thiết gia thật sự tức giận, cho nên Liễu Vô Tiền căn bản sẽ không để ý chuyện này, chỉ có thể sống chết mặc bây mà thôi.
Thời gian mấy ngày, lực lượng thủ hạ của Phương Cửu Nguyên đã bị thanh lý hơn phân nửa, cho nên hiện tại Phương Cửu Nguyên đã hận đám người Cản Thi Phái ngu ngốc gần chết.
Thời điểm Tô Tín đi vào phòng nghị sự Lục Phiến Môn, đám người Phương Cửu Nguyên đã vào trong đó.
Qua một lát, đợi đến lúc những Lục Phiến Môn những truy phong tổng bộ đầu và tập sự tổng bộ đầu đều đi vào, Thiết Chiến thản nhiên nói:
- Nói đi, hôm nay ngươi triệu tập hội nghị là muốn làm gì
Phương Cửu Nguyên cũng lơ đễnh với sắc mặt lạnh lùng của Thiết Chiến, hắn cười nói:
- Lần nghị sự này, kỳ thật ta muốn nói một chút về chuyện Tô Tín Tô tổng bộ đầu.
Trong nháy mắt mọi người đều đưa mắt nhìn sang Tô Tín, Tô Tín lại cười lạnh không thôi.
Phương Cửu Nguyên thật sự không biết sống chết, thời điểm này còn đánh chủ ý lên người hắn.
Phương Cửu Nguyên nói tiếp:
- Tô tổng bộ đầu tọa trấn Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh tương đối xuất sắc, hiện tại Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh trên cơ bản đã ổn định.
- Tô tổng bộ đầu hiện tại kiêm nghiệm vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo, như vậy cũng có chút không ổn, Lục Phiến Môn chúng ta hiện tại không có cách nói tổng bộ đầu kiêm nhiệm hai nơi.
Nghe xong lời này tất cả mọi người hiểu ra, Phương Cửu Nguyên đang muốn suy yếu lực lượng của Tô Tín.
So với việc Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh, kỳ thật Lục Phiến Môn Giang Nam đạo mới là lực lượng mạnh nhất của Tô Tín.
Dù sao hắn kinh doanh Giang Nam đạo đã nhiều năm, hiện tại thủ hạ Lục Phiến Môn Giang Nam đạo đều là tinh nhuệ và tâm phúc của hắn.
Hơn nữa Tô Tín có uy vọng cực cao trong Giang Nam đạo, những tông môn võ lâm đều bị Tô Tín đánh sợ, đều cho hắn mặt mũi.
Lục Phiến Môn thành Thịnh Kinh bởi vì liên lụy quá nhiều, đối với Tô Tín mà nói lại có trợ giúp không nhỏ.
Dù sao nơi này chính là đô thành Đại Chu, dưới chân thiên tử, Tô Tín muốn làm việc không kiêng nể như tại Giang Nam đạo là không được.
Hiển nhiên Phương Cửu Nguyên cũng nhìn ra tầm quan trọng của Lục Phiến Môn Giang Nam đạo với Tô Tín, cho nên hắn mới chịu chặt một tay của Tô Tín.
Mất đi quyền lợi lớn như thế, tối thiểu những tứ đại thần bộ dự bị không đến mức kém hơn Tô Tín quá xa.
Tô Tín cười lạnh liên tục, Phương Cửu Nguyên vẫn muốn trực tiếp chém mất vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo của hắn, quả thực là si tâm vọng tưởng.
- Phương đại nhân, ta nhớ lúc trước bảo ta kiêm đảm nhiệm tổng bộ đầu Giang Nam đạo và tổng bộ đầu thành Thịnh Kinh là Lưu Phượng Vũ Lưu đại nhân đề nghị.
Tô Tín thản nhiên nói.
Phương Cửu Nguyên cười nói:
- Nhưng bây giờ Lưu Phượng Vũ đã chết, quy củ Lục Phiến Môn không có khả năng bởi vì hắn mà thay đổi, từ khi sáng lập Lục Phiến Môn đến nay, cho tới bây giờ chưa từng có ai kiêm nhiệm tổng bộ đầu hai nơi.
- Nếu như hai nơi này gần cũng bỏ đi, như vậy có thể chiếu cố lẫn nhau.
- Nhưng Giang Nam đạo xa thành Thịnh Kinh như vậy, cho dù tốc độ võ giả Hóa Thần Cảnh qua lại cũng cần một tháng, sẽ chậm trễ không ít công phu.
Tô Tín đứng lên nói:
- Chậm trễ công phu? Yên tâm, sẽ không chậm trễ công phu, chỉ cần ta còn kiêm nhiệm vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo một ngày, cả Giang Nam đạo sẽ không xuất hiện chút vấn đề nào.
Sắc mặt Phương Cửu Nguyên lạnh xuống:
- Tô tổng bộ đầu tự tin như vậy sao? Ngươi dựa vào cái gì mà nói lời này?
Tô Tín thản nhiên nói:
- Chỉ bằng ta tên là Tô Tín!
Phương Cửu Nguyên hừ lạnh nói:
- Quả nhiên là buồn cười! Ngươi dựa vào cái gì cho rằng chỉ bằng cái tên của ngươi là có thể trấn áp Giang Nam đạo?
- Giang Nam đạo là nơi trọng yếu như thế, cũng không có võ giả Hóa Thần Cảnh nào, vạn nhất xảy ra chuyện gì, trách nhiệm này ai phụ trách?