Trước mặt lợi ích nhiều hơn nữa, giao tình đều là mây khói, huống chi Tô Tín cũng không có bao nhiêu giao tình với các truy phong tổng bộ đầu và tập sự tổng bộ đầu nơi đây.
Nếu đề nghị do Phương Cửu Nguyên nói ra, vậy bọn họ sẽ có cơ hội, Tô Tín đã không cho, vậy bọn họ liền đoạt!
Nhưng không đợi những truy phong tổng bộ đầu và tập sự tổng bộ đầu nói chuyện, sắc mặt Phương Cửu Nguyên lại trầm xuống, nói:
- Tô Tín, ngươi có ý gì? Ngươi thật sự cho rằng Lục Phiến Môn là nhà ngươi một mình mở ra sao? Thực cho rằng Lục Phiến Môn Giang Nam đạo không có ngươi là không xong?
Tô Tín lạnh lùng nhìn Phương Cửu Nguyên và những truy phong tổng bộ đầu và tập sự tổng bộ đầu.
Phong cách hành sự của Tô Tín rất tương tự Cơ Hạo Điển, đối với đồ vật của mình, bọn họ có thể rất hào phóng ban thưởng cho người khác, nhưng lại không chịu được người khác cướp đoạt.
Lục Phiến Môn Giang Nam đạo có ý nghĩa phi phàm với Tô Tín, có thể nói là khối cơ nghiệp đầu tiên của Tô Tín.
Mặc dù nói Phi Ưng bang mới là thế lực đầu tiên của Tô Tín, nội tình Phi Ưng bang quá mỏng, Tô Tín có thể dùng công pháp hệ thống và đan dược bồi dưỡng người Phi Ưng bang, nhưng tư chất trời sinh là như vậy, hiện tại Phi Ưng bang cao hơn nữa chỉ có thể phát triển thành thế lực nhị lưu mà thôi.
Cho nên đối với Lục Phiến Môn Giang Nam đạo, chờ đợi Tô Tín ngồi lên vị trí tứ đại thần bộ, hắn sẽ giao nó cho thủ hạ tâm phúc, nhưng tuyệt đối không cho phép có người dám đoạt vào lúc này.
Đừng nói những truy phong tổng bộ đầu và tập sự tổng bộ đầu, cho dù là người Thiết gia cũng không được.
Nhìn nét mặt giận dữ của mọi người, Tô Tín thản nhiên nói:
- Các ngươi muốn vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo, hiện tại ta có thể cho các ngươi.
- Nhưng ta chỉ muốn dùng danh nghĩa tiền bối nhắc nhở các ngươi một chút, Giang Nam đạo là một nơi thị phi, phải cẩn thận mới được.
- Tiêu gia và ba đại thế lực nhất lưu vẫn không thành thật chút nào, còn có hơn trăm tông môn nhị lưu cũng không an ổn, tiền triều loạn đảng, dư nghiệt Ngô quốc, hung đồ Bạch Liên giáo, loại người này có rất nhiều tại Giang Nam đạo.
Tô Tín chỉa chỉa đầu mình:
- Cho nên không để ý sẽ mất mạng, các ngươi cũng biết rõ Tô Tín ta mấy lần hiểm tử còn sống tại Giang Nam đạo, cho nên ta khuyên các vị nên cẩn thận mới tốt.
Tô Tín ngồi trở lại vị trí của mình, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, trong phòng nghị sự chỉ có thể nghe được âm thanh ‘ đát đát ’ và ngữ khí âm trầm của Tô Tín:
- Quyền lực là đồ tốt, nhưng phải có mạng mới hưởng được.
Tô Tín vừa dứt lời, mọi người nơi này run rẩy.
Bọn họ hiểu Tô Tín nói có ý gì, uy hiếp, chính là uy hiếp trần trụi!
Hiện tại Tô Tín nói chuyện không tìm ra tật xấu gì, nhưng mọi người nơi này không phải người ngu, dễ dàng nghe ra ý tứ che giấu trong lời nói của Tô Tín.
Giang Nam đạo là cơ nghiệp Tô Tín cửu tử nhất sinh đánh xuống, ai muốn nhúng chàm vậy đại biểu không chết không thôi với Tô Tín.
Tô Tín có uy danh to lớn trong Giang Nam đạo, nghe nói mấy tông môn nhị lưu Giang Nam đạo, mấy võ giả Hóa Thần Cảnh đều có quan hệ với Tô Tín.
Những người này chỉ phục Tô Tín, chỉ có Tô Tín làm tổng bộ đầu Giang Nam đạo thì bọn họ mới có thể nghe lời, thay người nào có thể ngồi vững? Duẫn Tịch chính là vết xe đổ.
Hơn nữa tại địa phương như Giang Nam đạo, khoảng cách thành Thịnh Kinh xa như vậy, khắp nơi đều là thủ hạ tâm phúc của Tô Tín, trừ phi ngươi có thể bỏ củ thay mới toàn bộ Giang Nam đạo một lần, nếu không thay người nào, Tô Tín muốn âm thầm giết chết hắn cũng không khó khăn gì.
Dù sao mọi người cũng biết chỗ đó đã từng xuất hiện dư nghiệt Ngô quốc và Bạch Liên giáo, tùy tiện vu oan cho bọn chúng là tốt rồi, Tô Tín làm chuyện này không phải một hai lần.
Huống chi hiện tại Tô Tín còn biểu đạt ý tứ không chết không thôi, mọi người nơi đây không kẻ nào dám cho rằng Tô Tín không dám.
Tô Tín người này nổi danh to gan lớn mật, nhìn những gì hắn làm tại Giang Nam đạo là biết rõ.
Lúc trước Tô Tín chỉ có thực lực Thần Cung Cảnh, một gây chuyện không tốt sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục, nhưng Tô Tín hết lần này tới lần khác vẫn làm như vậy.
Hơn nữa lúc này Tô Tín còn ở trước mặt hành hạ Giác Nghiêm tới chết trong Côn Luân bí cảnh, Tô Tín này vừa điên cuồng vừa không cố kỵ.
Hắn cũng dám giết Giác Nghiêm, dám công nhiên đánh vào mặt Thiếu Lâm tự vào bùn và chà xát vài cái, tuy bọn họ đều là người Lục Phiến Môn nhưng bọn họ không dám đánh cược Tô Tín không dám giết mình.
Vào lúc này tất cả mọi người dao động, bởi vì bọn họ không dám xác định chính mình tiếp nhận vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo có làm Tô Tín không chết không thôi với mình hay không.
Đây cũng là chỗ tốt do uy danh mang lại.
Nếu như hiện tại thay người uy hiếp bọn họ, những người này sẽ không xem là chuyện gì.
Nhưng thủ đoạn dĩ vãng và phong cách hành sự của Tô Tín đều bày ra đó, ai dám bỏ qua? Dù sao không sợ chết cứ thử một lần.
Bọn họ đều là truy phong tổng bộ đầu và tập sự tổng bộ đầu Lục Phiến Môn, tuy quyền lợi và đãi ngộ nhất định sẽ kém hơn tổng bộ đầu Giang Nam đạo của Tô Tín, nhưng cũng không kém tới mức làm bọn họ bí quá hóa liều.
Cho nên Tô Tín vừa nói ra lời uy hiếp, nội tâm mọi người nơi đây đều nửa đường bỏ cuộc, không có người lại nói tiếp.
Sắc mặt Phương Cửu Nguyên trầm xuống, nhìn Tô Tín, hắn lạnh lùng nói:
- Tô Tín! Ngươi đang công nhiên uy hiếp đồng đạo Lục Phiến Môn sao?
Tô Tín người vô tội khoát tay nói:
- Phương đại nhân ngươi nghe ta nói lời uy hiếp nào hay sao? Ta chỉ dùng thân phận tiền bối đưa cho bọn họ lời khuyên và cảnh báo mà thôi.
- Nhưng ta biết Phương đại nhân ngươi xuất thân truy phong tuần bổ, có khi suy nghĩ quá nhiều cũng không phải chuyện tốt.
Phương Cửu Nguyên cau mày, hôm nay hắn thất bại trong gang tấc.
Hắn không nghĩ tới Tô Tín cường ngạnh như vậy, hắn nói những lời kia đã đắc tội với tất cả truy phong tổng bộ đầu và tập sự tổng bộ đầu.
Hơn nữa hắn cũng không có nghĩ đến những người này mềm yếu như vậy, bị Tô Tín dọa một câu liền không dám lên tiếng.
Kỳ thật trong nội tâm Tô Tín thật không có xem những truy phong tổng bộ đầu và tập sự tổng bộ đầu là chuyện quan trọng, đắc tội cũng đắc tội, không có gì lớn.