- Ngươi hỏi vì sao ta không gia nhập Tô gia các ngươi? Ngươi đã nói ta chỉ là huyết mạch chi thứ, vậy ta còn gia nhập Tô gia ngươi làm gì? Làm chó cho Tô gia sao?
Nếu Tô gia thật sự cho Tô Tín đãi ngộ huyết mạch dòng chính, Tô Tín thật không ngại chính thức gia nhập Tô gia, thậm chí hắn còn ôm một loại tâm tư, chính là vào ngày Tô gia chính thức suy yếu, cướp lấy vị trí gia chủ Tô gia!
Chỉ có điều Tô Tín nhìn thấy quan hệ huyết mạch dòng chính Tô gia cùng huyết mạch chi thì hắn lập tức bỏ qua suy nghĩ này.
Đối với Tô gia mà nói, huyết mạch chi thứ cũng chỉ là con chó của Tô gia mà thôi, cao hơn nữa cũng chỉ xem như tôi tớ.
Tuy số lượng huyết mạch chi thứ nhiều hơn huyết mạch dòng chính gấp mười lần, nhưng tài nguyên tốt nhất Tô gia vĩnh viễn chỉ nắm giữ trong tay huyết mạch dòng chính, những việc cực khổ và bẩn nhất đều là những đệ tử huyết mạch chi thứ làm.
Nếu Tô Tín thật sự trở thành huyết mạch chi thứ Tô gia, đối mặt với Tô gia nghiền ép không hạn chế, căn bản không đạt được chút chỗ tốt nào từ Tô gia.
Hơn nữa Tô Tín muốn dùng huyết mạch chi thứ đoạt được vị trí gia chủ Tô gia là không thể nào, toàn bộ quyền lực Tô gia đều nằm trong tay huyết mạch dòng chính, huyết mạch chi thứ không thể kiếm được vị trí quản sự, càng không cần nói vị trí gia chủ Tô gia.
- Gian ngoan mất linh!
Tô Minh Lễ hừ lạnh một tiếng, trực tiếp chuẩn bị động thủ.
Hắn không biết Tô Tín là dùng phương pháp gì xoắn giết Mê Tâm Cổ, nhưng chỉ cần bắt giữ Tô Tín thì hắn có cả vạn loại phương pháp gieo Mê Tâm Cổ.
- Tô Minh Lễ! Ngươi muốn động thủ, ngươi có nghĩ kỹ lửa giận của Lục Phiến Môn hay không?
Tô Tín lạnh lùng hỏi.
Tô Minh Lễ cười lạnh nói:
- Ta cũng không có giết ngươi, chờ sau khi gieo Mê Tâm Cổ, ngươi có thể trở về Lục Phiến Môn làm tứ đại thần bộ của ngươi, chỉ có điều từ nay về sau, ngươi chẳng qua biến thành tứ đại thần bộ ưu tiên nghe lệnh Tô gia mà thôi.
Sắc mặt Tô Tín lập tức biến thành âm trầm, hắn có nghe nói qua Mê Tâm Cổ, hiện tại xem ra hồ điệp màu vàng kia cực kỳ tương tự miêu tả về Mê Tâm Cổ.
Người Tô gia lần này học thông minh, vậy mà nghĩ ra biện pháp hung ác như thế.
Tô Minh Lễ không muốn tiếp tục nói nhảm với Tô Tín, hắn trực tiếp đánh ra một chưởng, trong nháy mắt ngàn trượng chung quanh không còn ánh sáng, tất cả ánh sáng đều bị một chưởng của Tô Minh Lễ hấp thu, bầu trời tối tăm, chỉ có một chưởng kia mang theo ánh sáng vô tận đánh vào người Tô Tín!
Thân là cường giả Dung Thần Cảnh, thực lực Tô Minh Lễ tuyệt đối không kém, huống chi trên người hắn có thể có vô số công pháp bí kỹ truyền thừa từ thượng cổ của Tô gia.
Từ chiến lịch, Tô Minh Lễ không giống như Thiết Chiến thân kinh bách chiến, một đường giết ra, cùng là võ giả Dung Thần Cảnh nhưng chênh lệch như ngày và đêm, nhưng dưới cảnh giới áp chế, tối thiểu kinh nghiệm chiến đấu siêu quần của Tô Tín không cách nào đối chiến với Tô Minh Lễ là cường giả Dung Thần Cảnh đại viên mãn.
Cho nên một chưởng Tô Minh Lễ đánh xuống, Tô Tín lại làm ra động tác không ai nghĩ tới.
Hắn trực tiếp toàn lực thi triển Phong Thần Thối, thân thể lui lại cực nhanh, vậy mà đi vào trong huyết mạch đại trận Tô gia, một tay lấy trận nhãn trong huyết mạch đại trận, cầm lấy tinh thạch do tinh huyết mấy đời cường giả Tô gia ngưng tụ vào trong tay.
Tô Minh Lễ nhìn thấy cảnh này nội tâm hoảng hốt, trong lúc vội vàng liền thu tay lại, làm cho chân khí chảy ngược, hắn rên rỉ một tiếng.
- Tô Tín! Ngươi muốn làm gì?
Tô Minh Lễ quát lên.
Tô Tín nắm chặt tinh thạch và cười lạnh nói:
- Ngươi nói ta muốn làm gì? Các ngươi lui về phía sau để cho ta rời đi, nếu không ta sẽ bóp nát tinh thạch, không có huyết mạch đại trận, thực lực Tô gia các ngươi tối thiểu sẽ giảm bớt ba thành, hơn nữa hậu đại một đời yếu hơn một đời, dùng mạng của ta đổi lấy Tô gia suy bại ngày sau, các ngươi cho rằng có đáng giá hay không?
- Tô Tín! Ngươi dám!
- Vì sao ta không dám!
Ánh mắt Tô Tín biến thành lạnh lùng nhưng không ai không nhìn thấy điên cuồng cực hạn trong mắt của hắn.
Mọi người nơi đây cũng biết, Tô Tín dám ở trước mặt người Thiếu Lâm tự hành hạ Giác Nghiêm Hóa Thần Cảnh đến chết, việc này tương đương tát sưng mặt Thiếu Lâm tự sau đó đè xuống đất giẫm thêm vài cước.
Tô Tín còn dám làm chuyện như vậy, hắn còn có cái gì không dám?
Huống chi lần này Tô Tín thật sự không phải hù dọa bọn họ, mà là hắn thực chuẩn bị bóp nát tinh thạch sau đó liền vận dụng tiêu hao phẩm liều chết đánh cược một lần.
Tô Minh Viễn không ở chỗ này, bí cảnh Tô gia nằm ở cực đông của Bắc Nguyên, Ngô Đồng Sơn lại nằm ở cực nam Bắc Nguyêncho dù Tô Minh Viễn nhận được tin tức và dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới cũng cần thời gian nửa tháng.
Huống chi chuyện lớn như thế, lão tổ Tô gia có biết hay không còn không nhất định, nói không chừng lần này do hắn ngầm đồng ý, thời điểm này Tô Minh Viễn căn bản không khả năng tới cứu hắn, Tô Tín chỉ có thể tự nghĩ biện pháp.
Lúc này Tô Minh Lễ lại hối hận, không phải hối hận ra tay với Tô Tín, mà là hối hận ra tay ngay phía trước huyết mạch đại trận, hắn nên chờ Tô Tín sắp rời khỏi Ninh Viễn Đường mới động thủ.
Tô Minh Lễ cũng là quán tính cho phép, huyết mạch đại trận của Tô gia tới bây giờ không có phòng hộ, nếu để cho địch nhân đánh sâu vào huyết mạch đại trận, vậy Tô gia bọn họ cũng cách diệt tộc không xa, nhiều phòng hộ hơn nữa cũng vô dụng.
Thời điểm người Tô gia sử dụng còn phải cẩn thận từng chút và bảo hộ còn không kịp, ai có thể nghĩ đến phá hư hạch tâm huyết mạch đại trận?
Nhưng kết quả hiện tại bị Tô Tín nắm trong tay, triệt để đâm lao phải theo lao.