Nhưng kết quả Huyền Quan lại muốn báo thù cho đồ đệ, lại tình nguyện buông tha thọ nguyên hơn mười năm của mình, lựa chọn như thế, Trầm Vô Danh tự nhận chính mình cũng làm không được.
- Có một số việc ngươi cho rằng giá trị thì nó giá trị.
Huyền Quan cười cười nói:
- Trầm Thiên Vương, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Trầm Vô Danh gật đầu nói:
- Có thể, nhưng Thất Hùng Hội ta tối đa phái vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh mà thôi, hơn nữa đối ngoại chúng ta cũng không thừa nhận Thất Hùng Hội tham dự chuyện này, tất cả mọi chuyện sẽ đổ lên người của ngươi.
Hắn bội phục hành vi của Huyền Quan, nhưng hắn là hội chủ Thất Hùng Hội, làm việc gì đầu tiên phải suy nghĩ vì Thất Hùng Hội.
Huyền Quan gật đầu nói:
- Không có vấn đề, bần tăng đã từng nói qua, nhân quả việc này sẽ do một mình bần tăng gánh chịu.
Trầm Vô Danh gật gật đầu, lập tức bảo Đái Mạc Ngôn mang theo năm tên võ giả Hóa Thần Cảnh đi cùng Huyền Quan.
Sau khi rời khỏi Thất Hùng Hội, Huyền Quan trực tiếp dẫn theo người Thất Hùng Hội đi tới Sơn Nam đạo Bích Huyết Thanh Sơn Đường.
Trong Bích Huyết Thanh Sơn Đường, ‘ Cửu Biến Thần Quân ’ Hàn Thiên Sơn đang bế quan, không cho phép quấy rầy, tất cả sự vụ do võ giả Dung Thần Cảnh Bích Huyết Thanh Sơn Đường như ‘ Cửu Chiến Nguyên Long ’ Trần Thiên Đông quản lý.
Bích Huyết Thanh Sơn Đường dễ nói chuyện hơn cả Thất Hùng Hội.
Bởi vì Huyền Quan đã thuyết phục người Thất Hùng Hội, trực tiếp dẫn theo người Thất Hùng Hội đến tìm Bích Huyết Thanh Sơn Đường, như vậy cũng làm Bích Huyết Thanh Sơn Đường sinh ra tâm tư điên cuồng.
Mọi người là như thế, thời điểm một mình hạ quyết định sẽ có chút gian nan, nhưng một khi trước mặt mình có người đưa ra quyết định thì dễ dàng lựa chọn hơn nhiều.
Cho nên lúc nhìn thấy Thất Hùng Hội đã tỏ thái độ, hơn nữa còn phái ra người đi theo Huyền Quan tới đây, người Bích Huyết Thanh Sơn Đường cũng gật đầu đồng ý.
Thủ hạ Cao Trường Thanh của Tô Tín giết nhi tử ‘ Ma La Nhận ’ Thượng Quan Đường, thủ hận này không nhỏ.
Ban đầu Thượng Quan Đường còn muốn tìm cơ hội báo thù, thế nhưng nghe được Tô Tín trở thành tứ đại thần bộ, hơn nữa còn đứng hàng Địa Bảng thì hắn cũng bỏ đi tâm tư như thế.
Nhưng chuyện lần này lại cho hắn một cơ hội, một cơ hội có thể giúp cho hắn báo thù, cho nên Thượng Quan Đường chủ động xin đi giết giặc, cũng giống như Thất Hùng Hội, chỉ phái năm tên võ giả Hóa Thần Cảnh đến đây.
Thất Hùng Hội và Bích Huyết Thanh Sơn Đường phái chừng mười hai Hóa Thần Cảnh, cộng thêm Huyền Quan đã già nhưng chính là võ giả Dung Thần Cảnh, đội hình như thế, đừng nói Tô Tín là võ giả Hóa Thần Cảnh, cho dù là võ giả Dung Thần Cảnh cũng sẽ bị chém giết.
Huyền Quan vẫn lo lắng như cũ, hắn còn phải đi tìm một người, hoặc nói là một thế lực.
Thất Hùng Hội cùng Bích Huyết Thanh Sơn Đường đã phái người đến, nhưng Huyền Quan biết rõ, kỳ thật bọn họ căn bản ôm tâm tư đánh thuận gió mà thôi.
Một khi xảy ra sai lầm hoặc là ngoài ý muốn, người hai phe này sẽ bỏ chạy đầu tiên.
Cho nên Huyền Quan muốn đi tìm bọn họ, chỉ có bọn họ mới tính toán là người một nhà, cũng chân tâm thật ý trợ giúp Huyền Quan.
Huyền Quan bảo Thất Hùng Hội cùng Bích Huyết Thanh Sơn Đường đi trước tới Bắc Nguyên đạo, chính hắn lại đi vòng tới Bình Dương đạo.
Đại Chu bốn mươi chín đạo, Bình Dương đạo là một đạo không nổi danh, tọa lạc tại nơi này chỉ có một thế lực đỉnh cấp, đó là Dược Vương Cốc trong Tà đạo bát môn.
Đệ tử Dược Vương Cốc dốc lòng luyện dược, gần đây đều không tham dự phân tranh giang hồ, cho nên Bình Dương đạo không lớn nên vô cùng bình tĩnh, chỉ có một ít thương nhân buôn bán dược liệu, đan dược là nhiều hơn một ít.
Bình Dương đạo, bên ngoài Trữ Châu phủ, trong một rừng đào rậm rạp, cảnh sắc cực kỳ ưu mỹ nhưng không có người nào dạo chơi nơi đây, bởi vì người Bình Dương đạo đều biết, nơi này là nơi một cường giả ẩn cư.
Ít người biết rõ hắn mạnh bao nhiêu, thế lực võ lâm Bình Dương đạo khuyên bảo đệ tử nhà mình, ngàn vạn không nên đi dạo chung quanh rừng đào, nếu không một khi xảy ra chuyện, bọn họ chẳng những sẽ không quản, ngược lại sẽ trực tiếp trục xuất tông môn tất cả những đệ tử không nghe khuyên bảo.
Lúc này Huyền Quan đi sâu vào trong rừng rậm đã mười mấy năm qua không ai đặt chân tới.
Sâu nhất trong rừng đào, một gian phòng cỏ tranh thấp bé xuất hiện trước mặt Huyền Quan.
Trước nhà cỏ có người pha trà, đó là một nam tử trung niên tuổi chừng bốn mươi, tóc dài không có buộc lên, chỉ tùy ý rối tung sau lưng, trên người hắn vẫn mặc tăng bào màu xanh nhạt.
Người trung niên tướng mạo nho nhã ngay ngắn, khí chất công chính bình thản, nhưng trên mặt hắn lại có vết sẹo dữ tợn từ thái dương bên phải kéo dài đến má phải, vết sẹo này phá hư tất cả khí chất công chính bình thản, hơi có vẻ dữ tợn.
Huyền Quan đi qua ngồi trước người hắn nhưng không nói một lời.
Người trung niên đưa cho Huyền Quan một ly trà, cười nói:
- Ngươi không chờ chết trong Thiếu Lâm tự, đến chỗ của ta làm gì?
Huyền Quan không có uống trà, cũng không để ý ngữ khí ác liệt của đối phương, chỉ nói khẽ:
- Giác Nghiêm bị Tô Tín một trong tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn giết chết, ta muốn mời ngươi ra tay, hơn nữa triệu tập đệ tử tục gia tán lạc bên ngoài giúp ta chém giết Tô Tín.
Nghe được Huyền Quan nói thế, trên mặt người trung niên lộ ra vẻ châm chọc:
- Thiếu Lâm tự các ngươi thật không biết xấu hổ, cho rằng chúng ta là cái gì? Cái bô sao?
- Dùng đến chúng ta thì xách tới trước người, lại ngại thối nên vứt sang một bên, hận không thể bảo chúng ta cút càng xa càng tốt.
- Hiện tại các ngươi lại muốn giết tứ đại thần bộ Lục Phiến Môn, lá gan cũng không nhỏ ah.
- Nhưng loại chuyện phiền toái này các ngươi không tự mình ra tay, còn bảo chúng ta làm, việc cực khổ bẩn thỉu là chúng ta làm, cuối cùng còn bị Thiếu Lâm tự các ngươi nói thành là bại hoại giang hồ, các ngươi cho rằng chúng ta ngu ngốc sao?
Người trung niên ngẩng đầu, mặt sẹo trên mặt rung động, lập tức có sát cơ ập tới phá hư bình thản trên người của hắn.