Lần này Huyền Quan tới tìm Yến Vô Tà chính là vì muốn mượn thế lực của hắn.
Yến Vô Tà là đồ đệ của hắn, cũng là người duy nhất Huyền Quan có thể chính thức tín nhiệm.
Nhìn Yến Vô Tà, Huyền Quan trầm giọng nói:
- Lần này ta muốn mời ngươi ra tay, không phải vì Thiếu Lâm tự, mà là vì chính mình.
- Ta muốn báo thù cho Giác Nghiêm, nhưng thân phận đối phương đặc thù, nếu như Thiếu Lâm tự liên lụy vào trong đó, chuyện này sẽ khó làm.
- Cho nên ta muốn tự mình gánh vác tất cả, cho dù ngươi ra tay hay không, ta cũng sẽ biết gánh tất cả lên người mình.
- Giết Tô Tín, triều đình sẽ giết ta đền mạng cho hắn, sẽ không liên quan đến Thiếu Lâm tự, càng sẽ không liên quan đến ngươi.
Nghe được Huyền Quan nói như vậy, Yến Vô Tà thật sự kinh sợ.
Hắn không có ngờ tới Huyền Quan lại lựa chọn như thế, đi lấy mạng đổi mạng với Tô Tín.
Tuy Huyền Quan đã già, thọ nguyên sắp hết, Tô Tín vẫn còn trẻ tuổi, tương lai phong quang vô hạn, dựa theo tính toán như vậy, kỳ thật vẫn là Huyền Quan chiếm tiện nghi.
Nhưng vấn đề là ai cũng khó có khả năng đi tính toán như vậy, bất kể một trăm năm thọ nguyên hay là mười năm thọ nguyên đều là mạng, thiên hạ này lại có mấy người nguyện ý dùng mạng của mình đổi lấy mạng của người khác?
Từ khi Huyền Quan đưa ra quyết định này, hắn đã làm tốt chuẩn bị đồng quy vu tận.
Nhìn Yến Kinh Tà, Huyền Quan nói:
- Cho nên lần này ta mời ngươi ra tay, không phải dùng thân phận võ tăng Huyền Quan Thiếu Lâm tự, mà là dùng thân phận sư phụ ngươi thỉnh cầu ngươi, không biết ngươi có đáp ứng hay không?
Nhìn Huyền Quan đối diện đã già nua đến mức tận và trên người tỏa ra khí tức mục nát, nội tâm Yến Vô Tà thở dài một hơi.
Thực xin lỗi Yến Vô Tà là Thiếu Lâm tự, mà không phải Huyền Quan.
Thời điểm Yến Vô Tà bái Huyền Quan làm sư, mặc dù hắn còn chưa tính là đệ tử đích truyền Thiếu Lâm tự, nhưng Huyền Quan vẫn dốc túi tương thụ, không có chút giấu diếm.
Huống chi hắn xảy ra chuyện gì, Huyền Quan cũng kiệt lực nói chuyện vì hắn trong Thiếu Lâm tự, khẩn cầu người Thiếu Lâm tự tha hắn một lần.
Khi đó Huyền Quan và Yến Vô Tà đều thuộc về người La Hán đường, mà thủ tọa La Hán đường cũng không phải sư đệ Huyền Minh Huyền của Quan hiện tại, mà là một vị cao tăng Dương Thần Cảnh Thiếu Lâm tự thế hệ trước.
Vị cao tăng này phản đối Thiếu Lâm tự thu nhận sử dụng những đệ tử tục gia tốt xấu lẫn lộn, hiện tại Yến Vô Tà phạm sai lầm vừa lúc đụng vào đầu thương của hắn.
Cho nên Giới Luật đường muốn khiển trách Yến Vô Tà, vị thủ tọa La Hán đường ngày xưa lại không ngăn cản, thậm chí còn âm thầm nói cho Giới Luật đường xử phạt nghiêm khắc, cuối cùng trực tiếp trục xuất Yến Vô Tà khỏi Thiếu Lâm tự.
Yến Vô Tà cũng biết những việc này, cho nên hắn có oán với Thiếu Lâm tự nhưng không oán với Huyền Quan.
Hiện tại Huyền Quan muốn dùng mạng của hắn đổi mạng của Tô Tín, vì thế cầu hắn, hắn có thể cự tuyệt hay sao?
Huống chi đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự bọn họ cũng có thù oán với Tô Tín.
Lúc trước Tô Tín giết đám người Chúc Trạch Phương, có thể nói cũng đã giẫm lên mặt mũi đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự leo lên Nhân Bảng, dương danh giang hồ.
Bản thân đám người Chúc Trạch Phương cũng chỉ có tu vi Thần Cung Cảnh, chỉ là hàng thấp nhất trong đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự, cho nên các Nguyên Thần Cảnh như Yến Vô Tà cũng không xem đây là chuyện quan trọng, thậm chí có chút ít còn không biết.
Những đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự tu vi Thần Cung Cảnh lại muốn quản, đầu tiên giao tình giữa bọn họ và Chúc Trạch Phương có hạn, thứ hai chính bọn họ cũng có phần sợ hãi uy thế của Tô Tín.
Lấy một địch bốn còn có thể tru sát toàn bộ, người bọn họ tới cũng chỉ đưa đồ ăn.
Không có khả năng đến nhiều người, những đệ tử tục gia Thần Cung Cảnh không có uy vọng lớn triệu tập hơn mười người đệ tử tục gia đến giết Tô Tín, cho nên chuyện này về sau cũng lắng xuống.
Sau này có người đề cập tới cái tên Tô Tín trước mặt Yến Vô Tà, nhưng đáng tiếc khi đó Tô Tín đã ngồi vững vàng vị trí tổng bộ đầu Giang Nam đạo, đã sớm không phải người bọn họ có thể tùy ý động tới.
Cho nên dù là nguyện vọng cuối cùng của sư phụ mình ngày xưa cũng tốt, hay là muốn người giang hồ biết đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự không phải dễ chọc như vậy, lúc này hắn sẽ ra tay, không chỉ triệu tập đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự khác, bản thân của hắn cũng sẽ đích thân động thủ.
Yến Vô Tà tìm ra hơn mười tờ giấy nhỏ, hắn viết chuyện xảy ra và ý định của mình lên đó.
Hắn huýt sáo một tiếng, qua mấy giây say, trên rừng đào có một cơn gió thổi tới, hơn mười con hùng ưng cao bằng nửa người, quanh thân có màu nâu xanh đáp xuống chung quanh Yến Vô Tà, không phát ra một âm thanh, trong mắt lại sinh ra hàn quang kinh người.
Yến Vô Tà cột những tờ giấy lên cánh to của chúng, huýt sáo một tiếng, những con chim vỗ cánh bay lên, bay về các phương hướng.
Yến Vô Tà thản nhiên nói:
- Sư phụ, chúng ta dẫn theo một đám người đi Bắc Nguyên đạo.
Tuy Yến Vô Tà đã hơn mười năm không có đặt chân giang hồ nhưng uy vọng của hắn trong đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự lại không có người nào có thể thay thế.
Không chỉ vì thực lực của hắn mạnh, mà là vì những đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự đều dùng hắn làm đầu.
Những người này cũng biết, trong bọn họ không ai có thực lực và uy vọng giống như Yến Vô Tà, không có người nào có thể đảm nhiệm vị trí đứng đầu đệ tử tục gia.
Chỉ có Yến Vô Tà còn, bọn họ mới có thể là đệ tử tục gia Thiếu Lâm tự đoàn kết lại không kém gì tông môn nhất lưu, nếu không có Yến Vô Tà, chỉ sợ quan hệ giữa bọn họ còn kém tán tu.
Cho nên lần này cho dù Thiếu Lâm tự muốn bọn họ hỗ trợ hay là Huyền Quan bảo bọn họ hỗ trợ, chỉ cần Yến Vô Tà mở miệng, bọn họ là nhất định sẽ đi.