Tối Cường Phản Phái Hệ Thống

Chương 949: Trốn chạy để khỏi chết (1)



Cả Bắc Nguyên đạo trừ đối phó lưu thế nhất lực Từ gia ra, các thế lực võ lâm khác cũng không cần Tô Tín ra tay, phái vài tên võ giả Hóa Thần Cảnh đi là đủ, có thể đuổi thì đuổi, đuổi không đi liền giết, đương nhiên không có mấy người muốn chết.

Chính bởi vì như thế, những thế lực chuẩn bị liên hợp đối phó Tô Tín cũng không lên tiếng.

Sau khi nhìn thấy một loạt động tác của Tô Tín, bọn họ đều chuẩn bị liên hợp với nhau kháng cự với Tô Tín, tốt nhất là dụ dỗ Bắc Nguyên Độc Cô thị vào.

Nhưng bọn họ cũng không nghĩ tới Tô Tín lần này không có đuổi tận giết tuyệt, chỉ xua đuổi bọn họ mà thôi.

Tuy bị ép rời khỏi tông môn hoặc là nơi trú đóng gia tộc làm các thế lực võ lâm rất tức giận, nhưng việc này không có chạm vào điểm mấu chốt của bọn họ.

Lần này nguyên nhân Lục Phiến Môn ra tay, bọn họ cũng nhìn thấy trình độ tàn nhẫn của Tô Tín, nếu như không phải thật bị ép buộc không có cách nào, bọn họ thật không muốn động thủ với bọn họ.

Dù sao ai cũng biết thế lực võ lâm liên hợp với nhau cũng mạnh hơn Tô Tín, nhưng vạn nhất khi bọn họ liên hợp mà Tô Tín vẫn ra tay thì sao? Bọn họ cuối thắng được nhưng sẽ chết bao nhiêu người?

Hơn nữa bọn họ nhiều thế lực võ lâm liên hợp như vậy, có thể lại chọc giận Lục Phiến Môn hay không, lại vây giết một tứ đại thần bộ? Chuyện này cũng có khả năng.

Cho nên đối với những tông môn võ lâm Bắc Nguyên đạo, bọn họ có thể không ra tay sẽ tận lực không ra tay.

Nếu như bọn họ thiệt tình muốn ra tay, ban đầu khi Từ gia cầu viện bọn họ, bọn họ vẫn có thể dùng lý do này ra tay.

Kết quả trận chiến ấy hơn mười thế lực quan hệ không tệ với Từ gia lại đến không bao nhiêu, thậm chí còn không nhiều bằng những võ giả tán tu nhận ân huệ của Từ gia, việc này cũng có thể nói là châm chọc.

Những này thế lực võ lâm ràng buộc quá nhiều, băn khoăn cũng nhiều, bọn họ không dám dễ dàng quyết định việc gì.

Hai ngày sau khi Tô Tín vừa mới trở lại thành Thịnh Kinh, Thiết Thạch đã truyền tin tức tới.

- Đại nhân, theo mật thám Lục Phiến Môn chúng ta bẩm báo, bọn họ phát hiện một gia thần Từ gia Từ Thành An dẫn theo thiếu chủ Từ gia Từ Thần một đường trốn tới Độc Cô thị.

Tô Tín gõ gõ cái bàn, cau mày nói:

- Bọn họ lại đi Độc Cô thị, ha ha, đúng là phiền toái, chạy trốn thì chạy trốn, cho rằng chạy tới chỗ Độc Cô thị thì cho rằng người Độc Cô thị sẽ ra tay cứu các ngươi?

Có rất nhiều dư nghiệt Từ gia bỏ chạy, nhưng Tô Tín lại cũng để ý.

Đều là một ít bọn chuột nhắt nhát gan mà thôi, Tô Tín cũng không sợ bọn họ trả thù.

Tô Tín để ý là bọn họ có trốn tới Độc Cô thị hay không, đây chính là chuyện phiền phức.

Kế hoạch của Tô Tín là đuổi bọn họ chạy tới Ngô Đồng Sơn, Độc Cô thị lại thu lưu dư nghiệt Từ gia, chưa biết chừng những tông môn võ lâm cũng sẽ chạy tới Độc Cô thị tìm kiếm che chở, việc này sẽ làm ảnh hưởng tới kế hoạch của Tô Tín.

Cho nên Tô Tín trực tiếp nói với Thiết Thạch:

- Phái người đuổi theo giết bọn chúng, bộ đầu Hóa Thần Cảnh không có thời gian thì phái Thần Cung Cảnh đi, phái thêm mấy người cùng đi, dù sao chỉ cần đừng để đối phương bị Độc Cô thị thu lưu là được.

Thủ hạ của Tô Tín không có nhiều võ giả Hóa Thần Cảnh, mỗi một người đang đảm đương một phía, cho nên nhiệm vụ đuổi giết dư nghiệt Từ gia được giao cho các bộ khoái bình thường, chẳng qua đối phương là Thần Cung Cảnh mà thôi, người bên Lục Phiến Môn hoàn toàn có thể đối phó.

Đợi đến lúc Thiết Thạch rời đi, Tô Tín như nghĩ tới cái gì đó, lại vội vàng dặn dò:

- Nhớ kỹ, nếu như Độc Cô thị không có người đến cũng bỏ đi, nếu như Độc Cô thị cũng phái người tới đón tiếp bọn chúng, vậy ngươi lập tức báo cho ta biết, vấn đề này ta tự mình đi giải quyết.

Thiết Thạch gật đầu rời đi, lúc này chọn vài tên bộ khoái có thực lực mạnh trong Lục Phiến Môn đuổi giết hai người kia.

Kỳ thật Từ Thành An chẳng qua chỉ có thực lực Thần Cung Cảnh đỉnh phong mà thôi, trong Lục Phiến Môn có rất nhiều người thắng hắn, nhưng vì mục đích bảo hiểm, Thiết Thạch lúc này phái mấy người đi qua.

Lúc này chủ tớ hai người Từ Thành An ban ngày trốn trốn tránh tránh, chỉ có vào ban đêm mới chạy về hướng Độc Cô thị.

Bọn họ cũng biết mật thám Lục Phiến Môn vô khổng bất nhập, cho nên đoạn đường này bọn họ thậm chí còn không dám vào châu phủ nghỉ ngơi, chỉ có thể trốn tránh ở dã ngoại.

Ban ngày không dám đi, sợ bị mật thám Lục Phiến Môn phát hiện, bọn họ chỉ dám đi vào ban đêm.

Tuy đáng tiếc, cho dù bọn họ đi vào ban đêm cũng vô dụng, hành tung của bọn họ vẫn là bị mật thám Lục Phiến Môn phát hiện, chỉ có bọn họ không biết mà thôi.

Hơn nữa trên đoạn đường này, tốc độ bọn họ cũng không tính là nhanh.

Dù sao Từ Thành An có tu vi Thần Cung Cảnh đỉnh phong, tốc độ của hắn cũng không phải chậm, hắn lại phải chiếu cố Từ Thần, bởi như vậy tốc độ của bọn họ chậm lại.

Đi đường suốt một đêm, Từ Thành An dẫn theo Từ Thần trốn vào trong miếu đổ nát, nhìn thấy thiếu chủ im lặng ít nói, trong mắt mang theo hận ý ngập trời, Từ Thành An cũng cảm thấy đau lòng.

Từ gia danh tiếng tại Bắc Nguyên đạo, Từ Thần với tư cách thiếu chủ Từ gia, cũng là đệ tử tuổi trẻ xuất sắc nhất Từ gia thế hệ này, từ nhỏ đến lớn đi tới chỗ nào cũng được nghênh đón và sum xoe, không nghĩ tới tất cả tan vỡ trong một ngày.

Thừa nhận đả kích lớn như vậy, Từ Thần không bị điên cũng có thể nói tâm chí hắn cứng cỏi.

Từ Thành An an ủi nói: