Phần đông thế lực võ lâm Bắc Nguyên đạo không vào được địa bàn Bắc Nguyên Độc Cô thị, sau lưng có Lục Phiến Môn và Tô Tín đang từng bước ép sát, những tông môn này bất đắc dĩ phải di chuyển xuống cuối phía nam, chính là địa vực chung quanh Ngô Đồng Sơn.
Đến nơi đây, Tô Tín cuối cùng cũng thu tay lại, việc này làm phần đông thế lực võ lâm thở ra một hơi.
Mặc dù nói ném đi sơn môn chính mình phát triển mấy chục năm thậm chí là trên trăm năm làm các thế lực này rất đau lòng, nhưng đối với một ít thế lực nhị lưu và tam lưu, sơn môn không phải thứ trọng yếu như vậy, đối với bọn họ, chỉ cần người không có tổn thất là tốt rồi.
Những thế lực võ lâm bị Tô Tín khu trục đến nơi đây có hơn trăm, có chút thế lực võ lâm lựa chọn trực tiếp tiến vào Hà Nam đạo an cư lạc nghiệp, càng có nhiều người lựa chọn an cư chung quanh Ngô Đồng Sơn.
Hà Nam đạo từ xưa đến nay chính là địa bàn Thiếu Lâm tự, đám hòa thượng thích nhất chõ mõm vào chuyện người khác, một ít thế lực võ lâm địa phương làm ra chuyện gì đó khác người sẽ bị Thiếu Lâm tự nhúng tay vào.
Huống chi Hà Nam đạo còn có Thái Hành sơn trại, những đạo phỉ này có thực lực mạnh kinh người, nếu ngươi không chọc tới bọn họ cũng bỏ đi, một khi trêu chọc đến những đạo phỉ này sẽ gặp kết cục diệt môn, trình độ tàn nhẫn cũng thua kém gì Tô Tín.
Cho nên so sánh với Hà Nam đạo, bọn họ thà rằng ở lại Bắc Nguyên đạo, tuy chung quanh chen chúc một ít, nhưng dù thế nào cũng tốt hơn sống cẩn thận trong Hà Nam đạo.
Lúc này gia bên trong Tô gia đang tiến hành nghị sự, nguyên nhân nghị sự tự nhiên cũng bởi vì phần đông thế lực võ lâm đang tiến vào địa bàn Tô gia bọn họ.
Đối với những thế lực võ lâm tiến vào địa bàn Tô gia, người Tô gia tự nhiên rất vui vẻ, cũng có chỗ tốt lớn với bọn họ.
Độc Cô thị không tiếp thụ những thế lực võ lâm Bắc Nguyên đạo này là vì nhân số Độc Cô thị đã phát triển đến một cực hạn.
Bản thân môn khách đủ nhiều, thế lực phụ thuộc cũng đủ nhiều, mặc dù nói thế lực càng nhiều càng tốt, nhưng vấn đề nơi này là Bắc Nguyên đạo, vị trí đô thành Đại Chu, nếu Độc Cô thị dám phát triển trở thành quy mô giống như Niên Bang mới là hành vi tìm cái chết.
Tô gia không giống, hiện tại Tô gia một lần nữa đặt chân giang hồ, hơn nữa nhân số Tô gia ít, cần đại lượng môn khách thủ hạ bỏ thêm vào thế lực gia tộc.
Hơn nữa đồng thời bọn họ cũng cần một ít thế lực bên ngoài đầu nhập vào làm phụ thuộc để tăng thêm thực lực gia tộc.
Tô gia vốn mời chào một ít tán tu nhưng nhân số không đủ, hơn nữa chất lượng cũng không thế tốt chút nào.
Về phần những tiểu gia tộc đầu nhập vào Tô gia, Tô gia thật sự chướng mắt bọn họ.
Hiện tại hơn phân nửa thế lực Bắc Nguyên đạo đều hội tụ chung quanh Tô gia, trong đó có không ít thế lực muốn tìm chỗ dựa.
Tô gia thân là một trong tam tộc lánh đời, thực lực Tô gia có thể sánh bằng lục đại thế gia, đây chính là lựa chọn không tệ.
Cho nên trong khoảng thời gian này người Tô gia rất vui vẻ, mời chào không ít thế lực gia nhập Tô gia, uy thế thậm chí đã ẩn ẩn tới gần Bắc Nguyên Độc Cô thị.
Nhưng càng như vậy, Tô Minh Lễ lại càng không cam lòng.
Hiện tại Tô Minh Viễn đã là gia chủ Tô gia, ngay lúc Tô Minh Lễ âm thầm ra tay với Tô Tín và thất bại, Tô Minh Viễn là gia chủ Tô gia.
Ra tay với Tô Tín, những đệ tử dòng chính Tô gia đều không có ý kiến gì, dù sao bọn họ không có cảm giác tán thành với Tô Tín, cho dù hắn thực lực có mạnh hơn nữa cũng không thể cải biến sự thật hắn là huyết mạch chi thứ Tô gia.
Chẳng qua nếu như Tô Minh Lễ ra tay với Tô Tín thành công cũng bỏ đi, dù sao cũng có lợi với cả Tô gia, nhưng vấn đề là Tô Minh Lễ thất bại, còn kém chút nhìn Tô Tín hủy huyết mạch đại trận Tô gia, hắn phải mang tội danh hành sự bất lực.
Cho nên lão tổ Tô gia cũng biết chuyện Tô Minh Lễ ra tay nhưng sai chính là sai, cho nên chính vì việc này, Tô Minh Lễ không còn tư cách tranh đoạt vị trí gia chủ với Tô Minh Viễn, Tô Minh Viễn cũng vì chuyện này ngồi lên vị trí gia chủ.
Ngay cả như vậy, Tô Minh Viễn làm gia chủ cũng không vui vẻ gì.
Tô Minh Lễ hành động ngu ngốc đã biến một người có thể giúp Tô gia đứng vững gót chân trên giang hồ thành đại địch sinh tử, biết được việc này Tô Minh Viễn hận không thể bóp chết ngu ngốc này.
Chuyện đã xảy ra, có hối hận cũng vô dụng, thân là gia chủ, Tô Minh Viễn không chỉ phải suy nghĩ Tô gia phát triển, còn phải vụng trộm đề phòng Tô Tín.
Đối với người như Tô Tín, Tô Minh Viễn đã nghiên cứu thời gian rất lâu.
Người này có tâm trả thù mạnh tới hiếm thấy, cũng bởi vì thù hận lúc trước, Tô Tín giết Giác Nghiêm trong Côn Luân bí cảnh, đắc tội Thiếu Lâm tự, so sánh với Thiếu Lâm tự, Tô gia bọn họ thật sự không coi vào đâu.
Hơn nữa động tĩnh Lục Phiến Môn lần này, Tô Minh Viễn đã sớm biết rõ, lúc ấy trong nội tâm Tô Minh Viễn chấn động vài cái, trong lòng tự nhủ lần này Tô Tín nhất định sẽ gây phiền toái cho Tô gia.
Nhưng kết quả lại ngoài dự đoán mọi người.
Tô Tín căn bản không quan tâm tới Tô gia, ngược lại còn xua đuổi đại bộ phận tông môn võ lâm Bắc Nguyên đạo đến chỗ Tô gia, làm cho Tô gia bọn họ được lợi.
Tô Tín làm chuyện như thế, Tô Minh Viễn vô cùng mê mang, hắn không tin Tô Tín là người lấy oán báo ơn.
Tô Minh Viễn không có chứng vọng tưởng, thân là một trong số ít người Tô gia có tâm cơ sâu, trực giác Tô Minh Viễn cảm giác chuyện này không đúng, nhưng đáng tiếc hắn lại không phát hiện vấn đề nằm ở đâu.
Chuyện này làm cho Tô Minh Viễn rất đau đầu, đại bộ phận người Tô gia đều khổ tu vài chục năm tới hơn trăm năm, tâm cơ lòng dạ đều nông cạn.
Bảo bọn họ động thủ còn có thể, nhưng muốn bọn họ so sánh với những võ giả từ nhỏ lăn lộn giang hồ trải qua vô số âm mưu quỷ kế, chỉ sợ cho dù một võ giả Tiên Thiên cũng có thể đùa chết bọn họ.
Chính bởi vì như thế, thậm chí Tô Minh Viễn không tìm thấy người có thể thương lượng.