Đến bây giờ Tô Tử Ngọc mới hiểu ra mình kên đến hét đi vài tên đệ tử chi thứ trong bí cảnh Ninh Viễn Đường là không có ý nghĩa cỡ nào.
Lưng mang uy danh Ninh Viễn Đường Tô gia diễu võ dương oai ở nơi này, lúc này mới đủ sảng khoái nha.
Vào lúc này Hoàng Vũ nhưng suýt bị lời của Tô Tử Ngọc chọc tức nổ phổi.
Mình đã nhường một bước nhưng đối phương còn vũ nhục mình như thế, thực cho rằng Hoàng Vũ hắn là bùn nặn ra sao?
Vào lúc này cho dù Hoàng Vũ hay tùy tùng Hoàng Vũ đều không nhận ra hai người Trọng Viễn cùng Tô Tử Ngọc.
Người thế lực khác liền nhận ra hai người Tô Trọng Viễn và Tô Tử Ngọc đều là thế lực đi Ngô Đồng Sơn bái phỏng người Tô gia, biết rõ thói quen mặc quần áo của bọn họ, hai người này rất ít rời khỏi Ngô Đồng Sơn, nhưng xem ra là huyết mạch dòng chính Tô gia.
Trùng hợp người Hoàng gia bọn họ lại chưa đi Ngô Đồng Sơn thăm viếng người Tô gia, có lẽ Hoàng Minh Đức còn có thể từ vẻ ngoài nhận ra đặc thù của người Tô gia, nhưng Hoàng Vũ lúc này căn bản không có liên hệ gì với người Tô gia.
Dù sao hắn nghĩ rằng, thành viên Ninh Viễn Đường Tô gia, dựa theo truyền thừa ngàn vạn năm khẳng định là những khổ tu sĩ thực lực cường đại, làm sao có thể đi dạo thanh lâu?
- Đừng nói nhảm với hắn làm gì, trực tiếp phế bỏ võ công ném ra bên ngoài xem như giáo huấn hắn, hắn sẽ nhớ giáo huấn này cả đời.
Trong Tô gia, Tô Trọng Viễn trẻ tuổi nhưng kỳ thật hắn cũng thuộc về phái bảo thủ, hắn cũng kháng cự Tô gia rời khỏi Ninh Viễn Đường.
Sau khi nhìn thấy uy thế Tô gia nhập chủ Ngô Đồng Sơn, những tiểu tông môn nịnh bợ bọn họ như tổ tông, loại kháng cự này biến thành tự phụ.
Trừ người có huyết mạch Tô gia, những người còn lại chỉ là con sâu cái kiến đê tiện mà thôi, ra tay tàn nhẫn một ít thì có gì? Chính mình không giết hắn đã đủ nhân từ lắm rồi.
Vừa nghe Tô Trọng Viễn nói như vậy, Tô Tử Ngọc lập tức cười lạnh một tiếng và xông lên.
Thời điểm hắn ở Tô gia chỉ luận bàn với người khác, thật sự chưa từng động thủ bao nhiêu lần.
Nhưng võ giả Tô gia thiếu kinh nghiệm chiến đấu nhưng dù sao Tô gia cũng là đại tộc truyền thừa trên vạn năm, có phần lớn thần công vũ kỹ truyền thừa từ thượng cổ, đủ để đền bù những kinh nghiệm chưa đủ.
Huống chi Hoàng Vũ còn không bằng Tô Tử Ngọc, hai người đều là Khí Hải Cảnh, vừa mới ra tay đã triệt để áp chế Hoàng Vũ.
Hắn không khỏi quay đầu lại phẫn nộ quát:
- Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không chạy tới hỗ trợ?
Mấy tùy tùng cảnh giới Tiên Thiên sau lưng Hoàng Vũ vội vàng chạy ra ra tay muốn vây công Tô Tử Ngọc.
Vài tên võ giả Thần Cung Cảnh nịnh nọt Tô gia nhìn thấy cảnh này liền hưng phấn, lúc này không ra tay thì chờ tới khi nào?
Những tùy tùng Hoàng Vũ chỉ có thực lực Khí Hải Cảnh, có chút thậm chí còn không bằng Hoàng Vũ.
Đối phương có võ giả Thần Cung Cảnh đứng ra, chỉ trong mấy chiêu đã đánh bọn họ hoa rơi nước chảy, gần như không thể địch lại.
Mấy tên võ giả Thần Cung Cảnh ép tới gần Hoàng Vũ, một bóng dáng xuất hiện, Đại Suất Bi Thủ ôm ấp nhật nguyệt đánh tới, tên võ giả Thần Cung Cảnh lập tức thổ huyết lui về phía sau, đã không còn hơi thở, hắn bị một chưởng đánh chết tại chỗ.
Tô Tín dịch dung thành Sở Độ đứng trước người Hoàng Vũ, ánh mắt Hoàng Vũ sáng ngời, hắn vừa chống cự thế công của Tô Tử Ngọc vừa nói:
- Lão sư cứu ta!
Trước kia hắn nhìn thấy Sở Độ liền hận không thể ăn tươi nuốt sống, lúc này hắn lại nhìn thấy cứu tinh.
Hoàng Vũ thật sự không có hao phí thời gian đi tu luyện võ đạo nhưng không đại biểu hắn cam tâm bị phế bỏ võ công.
Tô Tín không có phản ứng Hoàng Vũ, chỉ hừ lạnh nói với Tô Trọng Viễn:
- Hai tiểu bối xung đột lại muốn phế võ công người khác, các ngươi cũng quá mức bá đạo rồi.
Khách nhân khác trong thanh lâu gật đầu, hiển nhiên bọn họ cũng cho rằng Tô gia làm việc thật sự quá bá đạo.
Hoàng Vũ trước kia hung hăng càn quấy nhưng hắn cũng nói, hôm nay hắn bao cả thanh lâu, hắn chỉ cần những cô nương đầu bảng, những người khác nếu muốn tiếp tục ở đây vui đùa, bạc cứ tính lên người hắn.
Người Tô gia thì tốt rồi, vừa đi vào bảo người ta cút ra ngoài, không nói một câu liền muốn phế võ công của người ta, trên giang hồ hiếm có tông môn làm việc bá đạo như vậy.
Lúc này sắc mặt Tô Trọng Viễn biến thành khó coi, bởi vì tên võ giả Thần Cung Cảnh dưới trướng hắn bị người trước mặt đánh chết tại chỗ.
Hắn không phải đau lòng tên võ giả Thần Cung Cảnh, có vài thế lực võ lâm đầu nhập vào hắn, hiện tại chẳng qua chết một người mà thôi, hắn đương nhiên không đau lòng.
Nhưng đánh chó phải ngó mặt chủ, người trước mắt giết chó của hắn chính là tát vào mặt hắn, việc này làm Tô Trọng Viễn rất tức giận.
Đồng thời tên võ giả Thần Cung Cảnh kia bị người ta dùng một chưởng đánh chết, đúng là quá phế vật rồi, chẳng phải nói thủ hạ của Tô Trọng Viễn đều là phế vật sao?
Cho nên trong nội tâm Tô Trọng Viễn vô cùng tức giận, hắn hừ lạnh một tiếng trực tiếp động thủ, điểm ra một chỉ càn khôn biến ảo, âm dương điên đảo, cả thanh lâu đều bị khí tức cường đại bao phủ, một số võ giả có mặt ở nơi này không rét mà run.
Bí kỹ Liệt Thần Chỉ của Tô gia vừa xuất hiện, trực tiếp làm võ giả tán tu hoặc xuất thân tiểu tông môn sợ hãi.