Thanh Ngưu Sơn, Cáp Mô Lĩnh, Cáp Mô Trại, mấy vị đại hán mặt đỏ tới mang tai.
“Lúc Đại đương gia còn ở đây, Cáp Mô trại chúng ta uy phong cỡ nào, sơn tặc quanh núi Thanh Ngưu này đều phải nghe lời chúng ta. Thế nhưng Đại đương gia vừa chết, các huynh đệ liền tan đàn xẻ nghé, chỉ còn lại mấy người chúng ta.”
“Quan binh sắp lên đến vây bắt rồi, chỉ dựa vào mấy người chúng ta thì chẳng trụ được bao lâu, chẳng thà giải tán cho khỏe.”
“Hỗn đạn, Đại đương gia vừa chết, chỉ để lại một Tiểu trại chủ mới 18 tuổi, ngươi lại muốn giải tán. Ai muốn đi thì cút mau, ta…lăn trước đây.”
“Âyy, cùng cút, cùng cút.”
Ngồi trên ghế thái sư là thiếu trại chủ của Cáp Mô trại, Trình Đại Lôi. Hắn vẻ mặt chất phác nhìn bốn phía, lòng đầy hoang mang.
“Mình đây là xuyên không rồi sao?”
Trình Đại Lôi kiếp trước là một sinh viên đại học bình thường, tại kí túc xá đang chơi game tựa là “Sơn Tặc chi tâm”, thì đột nhiên hôn mê, đến khi tỉnh dậy thì đã thấy mình ở trong cái thế giới này rồi. Một cái sơn trại rách nát, phòng trúc lớn quê mùa, còn chính mình là Tiểu trại chủ của sơn trại.
Đến đâu thì hay đến đó vậy.
Trình Đại Lôi chỉ có thể tự an ủi mình như thế.
Từ trí nhớ bên trong đầu của Trình Đại Lôi, nơi hắn xuyên tới là một quốc gia tên gọi là Đại Võ. Đại Võ lập quốc đã một trăm hai mươi năm, chia làm mười ba châu, một trăm lẻ tám thành, cũng từng mở rộng ra tới biển, đóng bính bốn phương. Bây giờ, Đại Võ ngày nay hoàng quyền suy yếu, chư hầu các nơi đều dấy binh phản động, tranh đấu không ngừng.
Mấy năm liền chiến tranh liên miên, dân chúng không được hưởng thái bình. Những người không thể sống tiếp chỉ có thể lựa chọn vào rừng làm cướp. Đây là một thế giới có vô số thổ phỉ sơn tặc.
Cáp Mô trại của Trình Đại Lôi cũng là một trong số đó. Lúc lão trại chủ còn sống, Cáp Mô trại ở núi Thanh Ngưu vẫn có chút danh tiếng. Nhưng không lâu sau, lão trại chủ bỏ mình, huynh đệ dưới trướng cũng hy sinh vô số, bây giờ cả một trại trên tòa núi, chắc chỉ còn sót lại mình Trình Đại Lôi.
“Tiểu trại chủ, Tiểu trại chủ.”
Một âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của Trình Đại Lôi, hắn lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy một vị nam nhân trung niên, trên mặt còn giữ lại một chòm râu dê đang tiến đến đứng trước mặt mình.
“Từ quân sư, ngươi vậy mà không đi…”
Trình Đại Lôi khẽ giật mình, trong lòng có chút cảm động. Trí nhớ trong đầu nói cho hắn biết, vị này tên là Từ Thần Cơ, là quân sư của sơn trại. Mặc dù chỉ là quân sư, nhưng IQ có chút thiếu sót, một chủ kiến hay cũng không thể đưa ra mà mấy cái chủ ý ngu ngốc lại tầng tầng lớp lớp. Trước kia, Trình Đại Lôi rất chán gét người này. Thế mà không nghĩ tới, lúc sơn trại đang muốn giải tán, chỉ còn ông ta ở lại sau cùng.
“Đây thực sự là gió mạnh biết cỏ, nghịch cảnh thấy lòng người.” Trình Đại Lôi nắm thật chặt hai tay của Từ Thần Cơ, “Từ quân sư, phần tình cảm này, ta nhất định ghi nhớ trong lòng.”
“Tiểu trại chủ, cậu hiểu lầm rồi, hiểu lầm rồi,” Từ Thần Cơ đem tay bị Trình Đại Lôi nắm lấy, thu xuống: “Tiểu trại chủ, đồ đạc của sơn trại đều bị mấy người bọn họ chuyển đi sạch, chỉ còn lại một con ngựa gầy là không ai thèm, ta dắt đi nhé?”
Trình Đại Lôi giống như bị tưới một chậu nước lạnh, hắn chán nản ngồi lại xuống ghế, không làm gì chỉ phất phất tay.
Từ Thần Cơ liền vui vẻ ra mặt, nhanh chân đi ra cửa phòng: “Linh nhi, mau đem con ngựa dắt ra phía sau núi, từ giờ hai cha con mình đều phải dựa vào nó để kiếm cơm ăn đấy.”
Trình Đại Lôi nhìn qua căn phòng lớn trống trải bị bỏ lại, Cáp Mô trại đã từng vang danh một thời, tiểu lâu la cũng năm sáu trăm người, xếp mười hai thanh ghế bày ở đại sảnh, Bát Đại Kim Cương, Tả Hữu quân sư…Uy chấn cả một núi Thanh Ngưu, tung hoành ngang dọc. Thế nhưng hôm nay, đại sảnh chỉ còn lại một cái ghế, trên ghế cũng chỉ sót lại một người.
Thật cô đơn, chính mình nên làm thể nào trong cái thế giới xa lạ này đây?
Đô, phát động điều kiện đạt thành, Sơn Tặc Chi Tâm mở ra.
Đô, Sơn Tặc Chi Tâm đang trong quá trình mở ra
Đô, Sơn Tặc Chi Tâm mở ra thành công...
A, Trình Đại Lôi mở to hai mắt, trong đầu xuất hiện một hàng tin tức.
Trại Cáp Mô: Sơ cấp sơn trại, gần như đã giải tán.
Người sở hữu: Trình Đại Lôi
Nhân khẩu: 3 (Trại chủ 1, Quân sư 1, Mã phu 1)
Đô, thiếu niên tràn ngập nhiệt tình, ngươi phải bắt đầu từ nơi này, xây dựng nên một sơn trại hùng mạnh nhất, dấn thân vào bên trong dòng nước lũ loạn thế, lưu lại cho thế giới một truyền thuyết về ngươi.
Cái, cái này…Cái lời thoại tràn ngập bệnh trung nhị mà cũng rẻ tiền hệt như mấy lời kịch du phong, không đúng, là mình xuyên không đến cái trò chơi “Sơn tặc chi tâm” kia. Xem ra, không chỉ một mình mình xuyên không đến cái thế giới này mà còn kéo theo cái hệ thống trò chơi tùy thân này mang tới.
Đô, trước mắt sơn trại nhân khẩu 3, khi số người trong sơn trại hạ xuống còn 1, nhiệm vụ thất bại, đóng hế thống.
Đô, có nhiệm vụ mới “giữ lại Quân Sư cùng Mã Phu”, quân sư của ngươi cùng Mã Phu sắp rời đi, hãy giữ bọn họ lại, dùng tấm chân tình của ngươi đi cảm động bọn hắn.