Tối Cường Hệ Thống Sơn Tặc

Chương 46: Từ Linh Trúng Độc



Kỳ thực, những ngày này, Trình Đại Lôi không hạn chế tự do của Tô Anh, nàng có thể tùy ý đi lại trong sơn trại. Trình Đại Lôi cũng không lo lắng rằng cô ấy sẽ bỏ chạy. Có rất nhiều sơn tặc ở núi Thanh Ngưu, nếu bị các sơn trại khác bắt đi, Trình Đại Lôi không nghĩ rằng có sơn tặc nào tốt hơn một thân sĩ như mình.

Tại thời điểm này, nhiệm vụ của Trình Đại Lôi là đi gia tăng độ thiện cảm, chính thức bắt đầu.

Ví dụ, đột nhiên nhảy đến trước mặt Tô Anh, nói lớn: "Tô Anh Anh, ta gọi cô đó.”

Sau đó, bản thân có thể nói với nàng rằng: “Trình Đại Lôi gọi Tô Anh Anh.”

Kế hoạch A thất bại, không sao, Trình Đại Lôi còn có vô số kế hoạch, vô số thủ đoạn.

“Uy, ta nhất định sẽ nuôi nàng.” Khi Tô Anh đi ngang qua trước mặt Trình Đại Lôi, đột nhiên gọi nàng lại.

“Vị muội muội này, hình như chúng ta đã từng gặp qua.” Lại đột nhiên nhảy đến trước mặt Tô Anh, làm ra bộ mặt hoang mang.

"Có rất nhiều người tốt trên thế giới này, nhưng nàng là người quan trọng nhất. Nếu nàng sẵn lòng, ta sẽ luôn yêu nàng, nếu nàng không muốn, ta vẫn sẽ luôn yêu nàng." Trình Đại Lôi cầm một bó hoa trên tay, nhìn Tô Anh trìu mến nói.

"Đêm khuya nằm nghe mưa gió thổi, Thiết Mã là nàng, Băng Hà cũng là nàng." Vụng trộm nhét giấy vào trong phòng Tô Anh.

"Vừa tình dậy, vẫn cảm thấy rất yêu nàng.” Sáng sớm cô ý đến gõ cửa phòng của Tô Anh.

Trình Đại Lôi như một cỗ xe ngựa mất kiểm soát, chạy lung tung trên con đường để gia tăng độ yêu thích. Tuy nhiên, Tô Anh vẫn không phản ứng, biểu hiện duy nhất của cô ấy là mở to đôi mắt ngây thơ, xem màn trình diễn của Trình Đại Lôi. Lúc đầu, Trình Đại Lôi cảm thấy cho dù Tô Anh là một hồ nước đóng băng, chỉ cần hắn điên cuồng đập vào tảng đá, liền có thể phá vỡ lớp băng.

Tuy nhiên, bây giờ hắn hiểu rằng Tô Anh đơn giản là vực thẳm, dù có ném bao nhiêu đá cũng không được hồi đáp.

Cho đến một ngày, Trình Đại Lôi dịu dàng nhìn Tô Anh: "Ta đã từng có một mối tình tha thiết bày tỏ trước mắt mình, nhưng lúc ấy, ta lại không biết trân trọng…”

Tô Anh chớp chớp đôi mắt sắc lạnh, nghiêm túc hỏi: "Ngươi ... gần đây có bị bệnh không?"

Trình Đại Lôi triệt để sụp đổ, tốt a, có lẽ trạch nam khoa văn và trạch nam khoa học tự nhiên đều cùng là một loài sinh vật, chúng ta đều không cần nữ nhân.

"Đại đương gia, không tốt, Tiểu Linh bị trúng độc!"

Chính lúc này, Từ Thần Cơ vội vã chạy tới. Trình Đại Lôi cũng giật mình, nói: "Nhanh mang ta đi nhìn xem."

Vừa đi Trình Đại Lôi vừa hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, làm sao lại trúng độc?”

“Nó đang hái nấm ở ngọn núi phía sau, thì nhìn thấy những quả đỏ mọc trên mặt đất, vì vậy đã ăn một quả, kết quả bên trong miệng liền nóng lên, toàn thân đổ mồ hôi…Ai, đứa con gái ngốc nghếch này chính là tham ăn a.” Từ Thần Cơ lo lắng đến tay chân luống cuống.

Khi hắn bước đến phòng của Từ Linh, Hoàng Tam Nguyên đang trông coi nàng, cũng vô cùng lo lắng. Trình Đại Lôi nhìn thấy Từ Lin nằm trên giường, hai má đỏ bừng, mắt không ngừng rơi lệ.

"Đại đương gia, ta... Ta sợ là không được..."

"Linh nhi, đừng sợ, ta nhất định nghĩ biện pháp chữa trị cho ngươi.”

Nói như vậy, nhưng Trình Đại Lôi không hề biết gì về y thuật, mà không ai trong sơn trại này biết y thuật. Bây giờ thậm chí còn không biết chất độc bên trong là gì.

“Cô ấy đã ăn quả độc gì?”

"Chính là loại này, cái đứa con gái ngu ngốc, con gái ngốc…” Từ Thần Cơ bưng lấy giỏ rau: “Đồ hái trên núi sao có thể tùy tiện ăn!”

Trình Đại Lôi tiếp nhận giỏ thức ăn, nhìn thấy bên trong có một ít rau dại, nấm, còn có... Ớt.

"Cô ấy chính là ăn thứ này mà trúng độc?" Trình Đại Lôi giơ một trái ớt.

"Đúng vậy a, kịch độc vô cùng!" Từ Thần Cơ nói.

Trình Đại Lôi dở khóc dở cười, nhìn Từ Thần Cơ, Hoàng Tam Nguyên, sau đó nhìn Từ Linh đang nằm trên Kang. Trong lòng đột nhiên hơi động, hỏi: "Các ngươi không biết thứ nào sao?”

Ba người đồng thời lắc đầu, Từ Thần Cơ nói: "Chẳng lẽ Đại đương gia biết quả độc này?”

“Sao lại là quả độc, đây gọi là ớt, là một loại rau xanh, có thể làm gia vị.”

“Nhưng hiện tại Linh nhi lại bị như thế này?”

“Chỉ là cay quá, cô ấy liền bị dọa, uống nhiều nước một chút liền tốt.”

Trình Đại Lôi dửng dưng nói, đột nhiên hắn dừng lại, trong đầu như có một tia sét xẹt qua khiến chân tay hắn run lên.

Từ Linh, Từ Thần Cơ chưa bao giờ nhìn thấy ớt, Trình Đại Lôi không nghĩ là lạ, dù sao hai người cũng không có nhiều kiến thức. Nhưng Hoàng Tam Nguyên từng là quản gia của Hàn Hổ Cứ, điều này có chút kỳ lạ. Nó có nghĩa là...Đế quốc căn bản không có ớt.

Ớt từ khi nào xuất hiện trong lịch sử Trung Quốc? Cuối triều đại nhà Minh và nhà Thanh... Trình Đại Lôi ôm đầu nghĩ, nhưng sự thiếu hiểu biết về lịch sử không thể cho hắn biết chính xác thời gian, chỉ biết đó là thời đại nào rất xa. Trước đó Trung Hoa căn bản không có ớt, người ta dùng gừng, mù tạt, thù du để nêm nếm.

Trong thế giới ngày nay, lịch sử có chút hỗn loạn, Trình Đại Lôi không biết đế quốc có thể tương ứng với khoảng thời gian nào trong lịch sử.

Hệ thống tự thưởng cho mình một mẫu ớt chín. Nhưng nếu không có ớt trên thế giới này, ý nghĩa của quả ớt này sẽ hoàn toàn khác.

Phải biết rằng, trong kiếp trước của Trình Đại Lôi, ớt cay đã quét sạch đất nước, có quá nhiều người không cay liền không vui. Nhưng trên đời này, chỉ có bản thân mình mới có thể làm chủ được ớt, lại có câu nói rất hay rằng...Đồ quý hiếm nhất định sẽ đắt tiền.

Trình Đại Lôi trở nên phấn khích, cầm quả ớt trên tay liền nhanh chóng chạy đến phòng của Tô Anh, hắn cần phải chứng minh điều này.