Lời vừa nói ra, toàn bộ Thiên Địa trong nháy mắt yên lặng lại.
Phía dưới trăm vạn sinh linh cũng ngây ngẩn cả người, không nghĩ tới Thiên Đế không cho Ma Tổ mặt mũi như thế.
Ma Cảnh Thương lập tức xấu hổ, cười lớn nói:
- Thiên Đế, như vậy không tốt đâu?
Hiện tại hắn tốt xấu gì cũng coi là Hỗn Độn chi chủ, Tần Quân rõ ràng ngầm đồng ý hắn thống nhất Hỗn Độn đại địa, vì sao hiện tại muốn làm khó dễ hắn?
Ai không biết hắn tới nơi đây đã hơn trăm năm, chờ đợi lâu như vậy, liền chờ đến một câu trẫm muốn của Thiên Đế?
- Ngươi có ý kiến?
Tần Quân liếc mắt nhìn hắn, hỏi, âm thanh có chút lạnh, dọa đến Ma Cảnh Thương co rụt cổ lại.
Trong trăm vạn năm, Ma Cảnh Thương vẫn như cũ là Thánh Nhân cảnh sơ kỳ, muốn đột phá sao mà khó, cho nên hắn vẫn không có đảm lượng chống lại Tần Quân.
- Thiên Đế, ngươi không khỏi quá bá đạo đi!
Thương Xá Khôi nhịn không được lên tiếng, Ma Cảnh Thương đưa lưng về phía hắn, khiến cho hắn không nhìn thấy cha mình khó xử.
Câu nói này vừa ra, Ma Cảnh Thương động dung, phía dưới trăm vạn sinh linh đều cổ quái nhìn về phía Thương Xá Khôi.
Chẳng lẽ tiểu tử này không biết Ma Cảnh Thương từng chịu nhục ở trước mặt Thiên Đế sao?
- Im miệng!
Ly Võ lạnh giọng nói, dám bất kính với sư tôn của hắn, hắn vô ý thức nắm chặt song quyền, muốn giết Thương Xá Khôi.
Thương Xá Khôi dọa đến toàn thân khẽ run rẩy, không dám nói nữa.
Hắn sợ Ly Võ nhất, bởi vì Ly Võ là trưởng lão duy nhất trong Ma tộc ngoại trừ Ma Cảnh Thương dám đánh hắn, còn được Ma Cảnh Thương phong làm Ma Tôn, địa vị gần với Ma Cảnh Thương.
- Trở về đi, cố gắng hưởng thụ, Ma tộc còn lại không nhiều thời gian.
Tần Quân nhẹ giọng nói, nghe vậy, Ma Cảnh Thương ngẩn người.
Ma tộc còn lại không nhiều thời gian?
Cái này lại dọa sợ hắn, còn tưởng rằng Tần Quân muốn đối nghịch với Ma tộc, vội vàng thấp giọng nói:
- Thiên Đế, thành này ta có thể không cần, nhưng ngươi không thể nguy hại Ma tộc a!
Hắn lợi dùng pháp lực ngăn cách không gian bốn phía, khiến cho các sinh linh chỉ có thể nhìn thấy bọn hắn, lại không cách nào nghe được đối thoại, thần thức cũng không cách nào rót vào.
- Không phải trẫm, hết thảy tự có mệnh số, Ma tộc vi phạm Đại Đạo, ngươi hiểu không?
Tần Quân quay người, nhìn chằm chằm Ma Cảnh Thương, như có thâm ý nói.
Ma Cảnh Thương nhíu mày, nghi hoặc nói:
- Cái gì gọi là mệnh số? Cái gì gọi là Đại Đạo?
- Không thể nói, tự mình ngộ đi!
Tần Quân cười khẽ nói, ánh mắt nhìn về phía Ma Cảnh Thương tràn đầy trêu tức.
Cho dù ngươi là Ma Tổ chúa tể Hỗn Độn, cuối cùng cũng phải phai mờ ở trong dòng sông lịch sử.
Sắc mặt của Ma Cảnh Thương khó coi, trong lòng tràn đầy bất an.
Hắn hít sâu một hơi, chắp tay nói:
- Đa tạ Thiên Đế nhắc nhở!
Sau đó hắn vung tay áo thu hồi pháp lực, cao giọng nói:
- Rút lui!
Thoại âm rơi xuống, hắn liền dẫn đầu rời đi.
Các sinh linh Ma tộc hai mặt nhìn nhau, đều có chút không nghĩ ra, nhưng vẫn thành thành thật thật đi theo Ma Cảnh Thương rời đi.
Trăm vạn sinh linh ở chung quanh Mệnh thành thì oanh động lên.
Tuy không biết Thiên Đế nói cái gì, nhưng chỉ bằng dăm ba câu liền để trăm năm Ma tộc thối lui, có thể thấy được Ma Cảnh Thương kiêng kị Thiên Đế như thế nào.
Sau khi Ma tộc thối lui, Tần Quân nói:
- Các ngươi tản ra, đợi trẫm dò xét thành này!
Trăm vạn sinh linh dọa đến vội vàng tán đi, hướng bốn phương tám hướng, vô cùng hỗn loạn, nhưng tốc độ cực nhanh, cơ hồ là hai ba cái hô hấp, chung quanh Mệnh thành liền không còn một sinh linh.
Tần Quân chậm rãi lấy ra Hồng Mông Đế Kiếm, kiếm quang lóng lánh, khiến cho ánh mắt của toàn bộ sinh linh đều dừng lại ở trên Hồng Mông Đế Kiếm.