Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1494: Chiến Quân đến (1)



Nghe vậy, Đắc Kỷ lộ nụ cười, cực kỳ kiều mị, như là U Lan, che miệng cười nói:

- Khi nào thần thiếp nghi vấn qua Bệ Hạ?

Tần Quân cười ha ha một tiếng, Chí Tôn Cửu Long Ỷ trở lại chỗ cũ, chúng Thần Ma nhao nhao vây quanh chúc mừng

- Thần thông của Bệ Hạ quá mạnh!

- Chí Tôn Vô Địch bị chết không oan!

- Làm tốt lắm! Bệ Hạ uy vũ, không nghĩ tới Bệ Hạ lợi hại như thế!

- Ta nhìn tên tuổi Đại Tần thiên đình đệ nhất cường giả hẳn là thuộc về Bệ Hạ.

Các Thần Ma mồm năm miệng mười nói, tất cả đều vô cùng phấn khởi.

Bọn hắn chưa bao giờ vì Tần Quân kích động qua như thế, vừa rồi Tần Quân biểu hiện thật sự là quá rung động

Tần Quân khoát tay nói:

- Cái này không tính là gì, Hạ Thần Võ mới là mục tiêu của trẫm.

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn lên trên.

Trong Bạch Ngọc các, thân ảnh của Hạ Thần Võ lộ ra vĩ ngạn như vậy, vẫn thần võ như vậy, phảng phất như Chí Tôn Vô Địch chết đối với hắn không có bất kỳ ảnh hưởng gì

Vô Song đại chiến tiếp tục, lại có mười người tham chiến ra trận, nhưng các sinh linh đều không có chú ý, như trước đang nhiệt liệt thảo luận Tần Quân cường đại.

Chết cũng không phải một cường giả vô danh, mà là một truyền thuyết!

Nhìn qua thân ảnh của Tần Quân, mấy người Mạc Nhược Hà, Chu Hư Vọng, Bạch Vô Sinh, Hồng Đạp Thiên không ai không kính sợ

Vừa rồi trận chiến kia, Tần Quân cường thế chứng minh mình

Hắn cũng không phải hoàn khố dựa vào thủ hạ, mà là một kiêu hùng thực lực khủng bố tuyệt luân

- Hệ thống, bắt đầu triệu hoán Thần Ma đi!

Trong lòng Tần Quân phân phó nói, trảm giết Chí Tôn Vô Địch, để hắn thu hoạch được ba cơ hội triệu hoán Thần Ma, một lần chỉ định triệu hoán Thần Ma

Đồng thời còn có một lần cực hạn giác tỉnh, một cơ hội Đại Đạo Truyền Thừa, một cơ hội tử trung giác tỉnh!

Tử trung giác tỉnh!

Đây mới là công năng mạnh nhất của hệ thống hiện nay!

Tần Quân sớm đã có nhân tuyển, Đế Tuấn, Đông Hoàng Thái Nhất, Đế Giang, Doanh Chính, La Sĩ Tín đều có thể!

Vô luận là ai, sau khi tử trung thức tỉnh thế tất siêu việt Đại Đạo Chí Tôn

- Đinh! Bắt đầu ngẫu nhiên triệu hoán Thần Ma!

Nương theo thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên, phía dưới hỗn chiến cũng đi theo bắt đầu, tuy người mạnh nhất là Thiên Đạo Chí Thánh cảnh trung kỳ, nhưng gần 30 triệu sinh linh lại thấy có chút không thú vị

Không có so sánh, liền không có chênh lệch

- Đinh! Chúc mừng ký chủ triệu hoán được Dương Ngọc Hoàn, đến từ dân gian truyền thuyết, phải chăng triệu hoán lần nữa?

- Triệu hoán lần nữa!

Tần Quân không chút do dự quyết định nói, có lẽ Dương Ngọc Hoàn là tuyệt sắc, nhưng một nữ nhân béo, hắn thưởng thức không nổi.

- Đinh! Bắt đầu ngẫu nhiên triệu hoán Thần Ma lần nữa!

- Đinh! Chúc mừng ký chủ triệu hoán được…

Tần Quân mặt lộ vẻ không kiên nhẫn, lại liên tục hai lần triệu hoán được gân gà?

Một bên khác, Hồ Lâm lão tổ bị dọa đến bài tiết không kiềm chế thận trọng nhìn qua Tần Quân, giờ phút này hắn rất do dự, đến cùng có nên trốn hay không?

Hắn lo lắng mình vừa rời đi Trấn Thế Thần Tháp, Tần Thiên Đế liền truy sát tới, nếu…

Nghĩ đến đây, Hồ Lâm lão tổ giật mình.

Sống càng lâu, càng sợ chết.

Hơn nữa hắn lòng dạ biết rõ, đối mặt Tần Thiên Đế, hẳn phải chết không nghi ngờ, loại có thể biết trước tử vong đến này áp lực càng lớn, để hắn đứng ngồi không yên

Bây giờ, hắn chỉ có thể đợi ở trong Trấn Thế Thần Tháp, để Hạ Thần Võ che chở hắn

Tinh Hà sáng chói ở trong vũ trụ hình thành từng bông hoa tráng lệ, để cho người ta dễ dàng mất tích trong đó

Ầm ầm...

Một chiếc Linh chu dài đến trăm vạn trượng đang trùng trùng điệp điệp lái tới, toàn thân ngân sắc, nhìn từ đằng xa, tựa như một cái răng nanh to lớn

Cờ hiệu trên Linh chu không ngừng phiêu động, bên trên in một bóng người, thân ảnh này ngồi xếp bằng, không nhìn thấy khuôn mặt cụ thể, tản mát ra một cỗ khí tức thương hoang

Ở trước boong tàu Linh chu, đứng vững vàng một thân ảnh tựa như Thần chi, vạt áo phần phật, trên người mặc Bảo Giáp, long vai thiết ngực, tóc đen phất phới, cuồng dã không bị trói buộc, hình ảnh chuyển tới chính mặt, liền sẽ phát hiện người này chính là Hoắc Khứ Bệnh

So sánh với thời kỳ Hỗn Độn, Hoắc Khứ Bệnh càng lộ vẻ trầm ổn, khí chất càng thuế biến, thần thái trong đôi mắt, phảng phất như thiên hạ vô địch, ngoài ta còn ai.