Trên một viên tinh cầu màu đất, Liễu Nhược Lai cùng Nhược Tâm đứng ở bờ sông, chung quanh cỏ thơm um tùm, còn có từng cây từng cây đại thụ, như binh sĩ đóng giữ biên cương, kiên cường, ngật đứng không ngã
- Mẹ, ngươi đang làm gì?
Nhược Tâm ngoẹo đầu, ngậm lấy ngón tay hiếu kỳ hỏi, nàng có thể cảm nhận được mẹ của mình hiện tại rất hung, cảm giác không nói được, bởi vì nàng không cảm thụ được khí tức của người khác
Liễu Nhược Lai không có trả lời nàng, ánh mắt lẳng lặng nhìn về phía chân trời, tựa như con rối không có cảm tình.
Rất nhanh, Tần Quân mang theo ba hài tử đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh các nàng, Nhược Tâm giật nảy mình, vội vàng trốn đến sau lưng Liễu Nhược Lai
- Đã lâu không gặp.
Tần Quân trước tiên mở miệng nói, ánh mắt bình tĩnh nhìn chằm chằm Liễu Nhược Lai.
Hiển Thánh cảnh hậu kỳ!
Không hổ là Vận Mệnh chi tử, tu vi tăng trưởng xác thực rất nhanh.
Đáng tiếc so với Tần Quân chênh lệch quá lớn, trung gian cách Thánh Nhân cảnh, Thiên Đạo Chí Thánh cảnh, Đại Đạo Chí Tôn cảnh
Liễu Nhược Lai chậm rãi quay người, nhìn về phía Tần Quân, u nhiên nói:
- Ta quyết định giao Nhược Tâm cho ngươi, đi theo ngươi, nàng an toàn hơn, lấy được tư nguyên cũng nhiều hơn.
Nói lời này, trong nội tâm nàng có chút chập trùng không tên.
Từ khi bị Vận Mệnh bóc ra tình cảm, nàng mặt đối nữ nhi của mình cũng bình thản như nước, rất ít động dung.
Nhưng gặp được Tần Quân, tâm cảnh bình tĩnh như nước của nàng lại nổi sóng.
- Mẹ, ngươi nói cái gì a?
Nhược Tâm lập tức luống cuống, nắm tay của Liễu Nhược Lai thật chặt không thả.
Từ khi nàng xuất sinh, bên người chỉ có mẹ, một đường xông xáo Cổ Thánh Đế Đạo, nàng cũng không có cùng người thứ hai đánh qua giao tiếp, nếu rời Liễu Nhược Lai, nàng cũng không biết nên làm gì, hoảng sợ khó có thể tưởng tượng như thủy triều đánh tới nàng, bao phủ tâm linh của nàng.
- Nhược Tâm đừng sợ, phụ hoàng ở chỗ này, mau tới đây, bọn hắn là huynh đệ tỉ muội của con.
Tần Quân nhìn Nhược Tâm cười nói, vô cùng dịu dàng, Tần Lăng Mệnh, Tần Thiên Võ, Tần Tuyết ở bên người đều tò mò nhìn Nhược Tâm.
Phụ hoàng?
Nhược Tâm vẫn điềm đạm đáng yêu nhìn đám người Tần Quân, chỉ là ánh mắt nhìn về phía ba hài tử Tần Lăng Mệnh, trở nên có chút hiếu kỳ.
- Con của ngươi thật nhiều.
Liễu Nhược Lai chậm rãi nói, để cho người ta phân biệt không ra tình cảm của nàng ba động.
- Ngươi cũng ở lại đây đi, Vận Mệnh đã ở trong tay trẫm!
Tần Quân lật tay, phóng xuất Vận Mệnh phân thân, một đoàn hắc ảnh hình người xuất hiện ở bên cạnh hắn, Liễu Nhược Lai trong nháy mắt trừng to mắt
- A? Ngươi thả ta đi ra rồi?
Vận Mệnh phân thân ngạc nhiên nói, vừa dứt lời, hắn đột nhiên quay đầu, nhìn về phía Liễu Nhược Lai.
- Khí tức Vận Mệnh! Ngươi là ai?
Vận Mệnh phân thân tức giận hỏi, trước kia hắn là Thánh Nhân cảnh, trải qua hơn ức năm, càng thành tựu Thiên Đạo Chí Thánh, dưới sự phẫn nộ, khí thế dọa đến Liễu Nhược Lai sắc mặt trắng bệch.
- Im miệng!
Tần Quân trầm giọng nói, trong chốc lát, Vận Mệnh phân thân chỉ cảm thấy linh hồn bị xoắn nát, đau đến cực hạn, tê âm thanh hét thảm lên.
Liễu Nhược Lai lộ ra vẻ khó tin hỏi:
- Hắn là…
- Một phân thân của Vận Mệnh, đã khuất phục trẫm, mà bản thân Vận Mệnh, sớm muộn cũng sẽ rơi vào trong tay trẫm, ngươi tội gì theo Vận Mệnh?
Tần Quân nhẹ giọng nói, phảng phất như nói một việc nhỏ.
Liễu Nhược Lai nghe mà tâm thần chấn động, Vận Mệnh ở trong lòng nàng chí cao vô thượng, cho dù là Vận Mệnh phân thân, cũng là tồn tại nàng ngưỡng vọng, bây giờ nghe Tần Quân nói vậy mà đã thu phục được một Vận Mệnh phân thân, nàng giống như thân ở trong mộng
Nhược Tâm khẩn trương không thôi, ánh mắt không ngừng nhìn cha mẹ mình.
- Đi thôi!
Tần Quân tâm thần khẽ động, lần nữa hút Vận Mệnh phân thân vào trong Vận Mệnh Chi Luân, chợt vung tay áo, Liễu Nhược Lai cùng bốn hài tử tất cả đều bị cuốn đi
Thật vất vả gặp được Liễu Nhược Lai, Tần Quân làm sao có thể để cho nàng rời đi?