Tối Cường Thần Thoại Đế Hoàng

Chương 1727: Thương Bá Huyền Hổ (2)



- Đó chính là Vạn Đạo Sát Lộ sao?

- Sát khí kinh khủng kia cách xa như vậy cũng có thể cảm nhận được.

- Cuối cùng đã tới, ta tu luyện mấy chục triệu năm, cửa này nhất định phải gắng gượng qua!

- Tiến vào Vạn Đạo Sát Lộ, chúng ta nhất định phải đoàn kết nhất trí!

- Nghe nói Nho Giáo, Hồng Mông Ma Giáo cũng đã phái đệ tử tiến vào Vạn Đạo Sát Lộ thí luyện, cũng không biết Thiên Đế Thư Viện chúng ta có đụng phải hay không.

Hơn mười người nghị luận, có phấn khởi, có lo sợ bất an.

Trung niên quay đầu nói:

- Tiến vào Vạn Đạo Sát Lộ, các ngươi chỉ có thể dựa vào mình, đừng ném mặt mũi của Thiên Đế Thư Viện, Tần Cung Thiên viện trưởng là rất coi trọng các ngươi.

- Vâng!

Hơn mười người cùng kêu lên nói, trong bọn họ tu vi kém cỏi nhất cũng có Thiên Đạo Chí Thánh cảnh, thậm chí không thiếu Đại Đạo Đế Tôn cảnh, thực lực phân chia cực lớn.

- Thu trưởng lão, nếu chúng ta gặp được đệ tử Nho Giáo, nên làm cái gì?

Một tên nam tử bỗng nhiên mở miệng hỏi, mặt mũi tràn đầy ngạo ý, phảng phất như đã xông qua Vạn Đạo Sát Lộ.

Thu trưởng lão trầm ngâm nói:

- Nếu có mâu thuẫn, giết, nếu không có mâu thuẫn, tận lực không nên gây thù hằn.

Trong giọng nói mang theo một tia tàn nhẫn, để mười mấy tên đệ tử Thiên Đế Thư Viện lộ ra nét mừng.

Trong Vạn Đạo Sát Lộ lấy giết chóc làm chủ, bọn hắn liền sợ Thư Viện trách tội bọn hắn

Tiến vào Vạn Đạo Sát Lộ, ai cũng không cách nào cam đoan hết thảy, nếu bởi vì đồng minh hữu nghị mà trong chiến đấu do dự, đây chính là nguy cơ tử vong

- Tốt, tất cả các ngươi đều đi vào đi!

Thu trưởng lão trầm giọng nói, nói xong, vung mạnh tay áo, hơn mười đệ tử tất cả đều cuốn vào trong Vạn Đạo Sát Lộ

Trong vũ trụ hắc ám, chỉ còn lại có hắn.

Ngóng nhìn về phía đại lục vô biên phía trước, hắn lẩm bẩm nói:

- Lần này lại có thể sống mấy người đi ra?

Mỗi một lần, hắn dẫn đội đến đây xông Vạn Đạo Sát Lộ, mang theo đệ tử đều là mười không còn một.

Nghĩ xong, hắn thăm thẳm thở dài một tiếng, biến mất tại nguyên chỗ.

Oanh...

Nhiễm Mẫn dán bãi cỏ rút lui, một đường nhấc lên hai hàng rãnh sâu hoắm, trọn vẹn lui một ngàn mét mới dừng lại

Hai cánh tay hắn hóa thành sắt thép, nhe răng hấp khí, đôi mắt hổ gắt gao nhìn qua phía trước, chỉ thấy giữa sườn núi đứng một nam yêu thân người đuôi hổ, mặt mũi tràn đầy khinh thường nhìn hắn.

- Chỉ là Hiển Thánh cảnh cũng dám chiến đấu với ta?

Nam yêu đuôi hổ khinh miệt nói, khí thế Bán Thánh chấn động đến cục đá dưới chân rung động.

Sau đó hắn đưa mắt nhìn sang một bên khác, chỉ thấy Tần Quân cùng Nữ Oa đứng ở dưới một thân cây, tự mình trò chuyện, không nhìn bọn hắn chiến đấu.

- Nữ nhân thật đẹp.

Con ngươi của nam yêu đuôi hổ tỏa ánh sáng, tham lam nhìn chằm chằm Nữ Oa, hận không thể ăn Nữ Oa.

Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Nữ Oa hơi nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chán ghét, nhìn Tần Quân hỏi:

- Ta có thể giết hắn không?

- Để Nhiễm Mẫn đi, Thánh Nhân giao cho ngươi, địch nhân mạnh hơn giao cho trẫm.

Tần Quân khoát tay nói, an bài như vậy mới có thể để cho bọn hắn đều có thể dần dần mạnh lên.

Dù sao giết địch có thể đạt được pháp lực của địch nhân, tuy phải xông đến tầng sâu nhất mới có thể thu được.

Nữ Oa đành phải coi như thôi, đúng lúc này, Nhiễm Mẫn bật lên, giơ cao cánh tay, mang theo thế thái sơn áp đỉnh đập tới.

Nam yêu đuôi hổ hừ lạnh một tiếng, Hồ Vĩ phía sau đột nhiên biến lớn, như là lợi roi rút đi, nhưng lần này cũng không có quất bay Nhiễm Mẫn, chỉ thấy Nhiễm Mẫn ôm cái đuôi của hắn thật chặt, sau đó há miệng táp tới.

- Ngươi dám!

Nam yêu đuôi hổ lập tức nổi giận, lúc này co đuôi, móng phải từ bên hông nhô ra, muốn tiến hành nhất kích tất sát Nhiễm Mẫn.

Oanh...

Lúc này, một Thanh Đồng Cự Chuy đánh tới, đâm vào trên thân nam yêu đuôi hổ, nện đến hắn thổ huyết bay ra ngoài, cái đuôi buông lỏng, Nhiễm Mẫn cũng chạy ra tìm đường sống.

- Hồng Mông Ma Giáo ở đây, các ngươi còn không quỳ xuống nhận lấy cái chết!

Một tiếng cười bá đạo cuồng ngạo vang lên, vang vọng dưới màn đêm, kinh dị khủng bố.