Trong đầu nhớ lại lúc Nhậm Ngã Tiếu cùng Tần Quân gặp nhau nói câu nói đầu tiên, Tần Quân càng cảm giác khó chịu
Nhậm Ngã Tiếu giúp hắn rất nhiều, nhưng lại chưa bao giờ tranh công qua.
Tần Quân vẫn cho rằng hắn có mục đích, hoàn toàn không nghĩ tới Nhậm Ngã Tiếu cứ thế chết đi.
- Trẫm còn không có cùng ngươi uống rượu, còn chưa để ngươi trở thành Thần Tướng của Đại Tần thiên đình, ngươi làm sao lại tử vong?
Tần Quân ngơ ngơ ngác ngác, con mắt có chút đỏ hồng.
Hắn xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tần Nô cùng mới hồn nhóm, để bọn hắn không thấy mình biểu lộ.
Bọn hắn còn tại đọc lấy:
- Trước có Thiên Đế sau có Đạo, Hồng Mông chưa mở mặc ta cười.
Tần Quân lâm vào trong tự trách, trong đầu không ngừng hiện lên khuôn mặt của Nhậm Ngã Tiếu.
- Không đúng! Còn có cơ hội Thần Ma phục sinh!
- Chỉ cần trẫm đánh bại Cửu Cung Vô Thượng, liền có thể thu được một cơ hội Thần Ma phục sinh!
Tần Quân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức tinh thần phấn chấn.
Hắn chính là Thiên Đế, cũng không thể câu nệ tại áy náy, mà hẳn là nghĩ biện pháp đền bù.
- Cửu Cung Vô Thượng! Đợi trẫm trở về, cái thứ nhất giẫm chính là ngươi!
Tần Quân nắm chặt song quyền nghĩ, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng hắn sẽ không đánh giết Cửu Cung Vô Thượng, dù sao Cửu Cung Vô Thượng giúp hắn tiêu diệt một đám Hỗn Độn Thần Chủ đột kích.
Nghĩ xong, Tần Quân hít sâu một hơi, quay đầu tiếp tục dạy bảo bảy tân hồn.
Bảy hồn này tuy dự tính ban đầu là giúp Tần Quân giải buồn, nhưng hiện tại Tần Quân có dã vọng càng lớn.
Hắn muốn bồi dưỡng thật tốt, để bảy hồn trở thành Thần Thoại đỉnh tiêm của hậu thế.
Nguyên Sơ kỳ, vô cùng buồn tẻ.
Thời gian cấp tốc trôi qua.
Năm mươi năm sau.
Linh trí của ảy hồn triệt để thành thục.
- Tốt, bắt đầu từ hôm nay, các ngươicó danh tự, tự mình lấy đi!
Tần Quân nhìn qua bảy hồn cười nói, hắn giảng thuật cho bảy hồn vô số cố sự, thậm chí bao gồm sự tích của hắn.
- Chúng ta có thể xưng Đế sao?
Một hồn phách thận trọng hỏi, nghe mà Tần Quân nhíu mày, lá gan thật không nhỏ.
- Có thể!
Tần Quân gật đầu, nói không chừng sẽ ra tồn tại đỉnh đỉnh ở hậu thế đại danh.
Có được Vận Mệnh Chi Luân, hắn không lo lắng sẽ cải biến tương lai, chỉ cần cùng một thời đại không có hai cái hắn, thì sẽ không sinh ra lịch sử hỗn loạn, đây là một năng lực đặc thù của Vận Mệnh Chi Luân, không theo Vận Mệnh khống chế.
- Ta gọi Thái Tố Thiên Quân.
Một hồn phách trước tiên mở miệng.
- Thái Tố? Rất không tệ.
Tần Quân hài lòng gật đầu.
- Ta gọi Âm Dương Nguyên Đế.
Đây là hồn phách lúc trước hỏi có thể xưng Đế hay không.
- Thái Dịch Hỗn Độn.
- Ta muốn gọi Cửu Cực Càn Đế!
- Ta muốn gọi Hồng Mông Đại Đế!
Hồng Mông Đại Đế?
Tần Quân nhíu mày hỏi:
- Vì sao muốn lấy Hồng Mông làm tên?
Hắn chưa từng nói qua cố sự Hồng Mông, chỉ ngẫu nhiên đề cập hai chữ này.
Không phải là…
Tần Quân liếc mắt nhìn Tần Nô, dọa đến Tần Nô lắc đầu nói:
- Ta không có nói.
- Ta thích, cảm giác hai chữ này chính là ta.
Hồng Mông Đại Đế ngây thơ trả lời, hiện tại chúng nó vẫn là một đoàn hắc khí, khiến cho nó nói chuyện không có chút lực uy hiếp nào.