" Tiếu Hi à chúng ta đi ăn thôi " Mục Tân cười vui vẻ
" Vâng "
" Hôm nay sẽ là bữa ăn cuối cùng trong bệnh viện đó "
Cả hai vui vẻ cùng nhau đi ăn .Sau khi ăn cả hai dọn đồ đạc chuẩn bị đi thì Tôn Minh gọi đến
" Hàn Cẩn đang trong bệnh viện tình trạng rất nguy kịch "
Mục Tân như chết lặng không nói được ,không biết giải thích thế nào hắn chỉ biết nắm tay Tiếu Hi đi theo ,thấy anh lo lắng cô cũng không dám hỏi .Đến nơi Mục Tân vội hỏi Tôn Minh " Cậu ấy sao vậy "
" Bác sĩ nói bị ung thư gan ,ung thư đại trực tràng ,rối loạn mất kiểm soát bệnh tình đang vô cùng nặng nề "
Mục Tân lại một lần nữa chịu cú sốc lớn .Tiếu Hi cũng không đứng vững mà ngã khụy xuống đôi mắt tuyệt vọng nhìn về phía cánh cửa phòng cấp cứu .Trong suốt quá trình điều trị phục hồi cô cứ mong rằng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa thế nhưng mà cô lại phải gặp hắn trong hoàn cảnh này .cánh cửa phòng cấp cứu mở ra Hàn Cẩn được đẩy vào phòng chăm sóc đặc biệt .Mục Tân vội vàng chạy đến phía bác sĩ " Cậu ấy sẽ khỏe lại chứ "
Bác sĩ lắc đầu thở dài "Phát hiện bệnh quá chậm đồng thời bị quá nhiều bệnh cùng một lúc chúng tôi không thể nào cứu giúp được người nhà nên chuẩn bị trước tinh thần .
Cả ba như lặng đi ,không ai nói với nhau lời nào .Bước vào trong căn phòng ,người đàn ông khôi ngô khỏe mạnh đã không còn chỉ còn lại một con người xanh xao vàng vọt nằm thoi thóp trên giường bệnh nhìn thấy gương mặt mình hằng mong chờ được gặp bỗng hắn nở nụ cười ,đôi môi như muốn nói gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng .Mục Tân biết cậu ấy muốn nói gì muốn nghe gì .
" Cậu ấy muốn em nói chuyện ,em hãy kể cho cậu ấy nghe đi "
Tiếu Hi bỗng khóc nghẹn kể cho Hàn Cẩn nghe
" Sau một tháng tôi đã tỉnh lại Mục Tân đã đưa tôi đi bệnh viện khác vừa chữa bệnh vừa điều trị tâm lý hiện tại tôi đã bình phục rồi còn anh tại sao lại để bản thân mình ra nông nỗi vậy chứ ,bà anh đã biết chưa cả vợ của anh nữa cô ấy đâu ?"
Có lẽ cô vẫn chưa biết gì cả Hàn Cẩn gật nhẹ đầu ,đến khi Tiếu Hi muốn tiến tới nắm tay Hàn Cẩn vội hất tay cô ra hắn sợ cô sẽ bị lây mất ..Hắn muốn nói nhiều lắm nhưng hiện tại hắn không thể tay hắn chỉ ra ngoài ý nói mọi người đi ra .Mục Tân và Tiếu Hi ra trước Tôn Minh vẫn ở trong căn phòng đưa cho Hàn Cẩn một tờ giấy và một cây bút .Đôi tay hắn run tun vẽ tờ giấy [ → French ] Tôn Minh hiểu ý hóa ra đến lúc đau nhất hắn cũng nhất định không để mọi người nhìn thấy mình .Nhưng Tôn Minh không thể làm vậy được anh lắc đầu xé đi tờ giấy rồi cúi xuống nói vào tai Hàn Cẩn " Cậu sẽ khỏe lại thôi đừng lo lắng ,tôi sẽ giúp cậu bằng mọi giá nên đừng lo lắng ,cô ấy cũng đã trở về người mà cậu ngày đêm mong nhớ cuối cùng đã trở về vì vậy đừng ngủ cậu làm được mà "
Hàn Cẩn lắc đầu hơn ai hết hắn biết bệnh của mình ,những chuỗi ngày đau khổ kia hắn chịu đủ rồi ,mong muốn của hắn là một lần được nhìn thấy cô cuối cùng cũng đã làm được rồi ,có lẽ không còn gì nể lưu luyến nữa .
Tôn Minh bước quay lưng bước ra định bụng sẽ cho Tiếu Hi vào trong trò chuyện nhưng không ngờ Hàn Cẩn đã giật hết toàn bộ dây truyền dịch ,mở mặt nạ oxi đến khi Tiếu Hi quay trở vào hắn đã nhắm mắt .Tiếu Hi bỗng lặng tại chỗ bước đến nghe nhịp tim .Nó đã ngừng đập ,trái tim cô như bị bóp nghẹt ,cô gào khóc trong đau đớn hai người bên ngoài nghe thấy cũng vội chạy vô Mục Tân hoảng loạn kêu bác sĩ nhưng không thể cứu được nữa ông lắc đầu " Xin lỗi chúng tôi đã cố gắng hết sức ,người nhà nên đưa cậu ấy về nơi an nghỉ cuối cùng .
" Bác sĩ ơi cứu đi cứu anh ấy đi làm ơn anh ấy vừa mới ngất thôi mau lên giúp anh ấy đi ,làm ơn cứu chồng tôi đi cầu xin ông "
Tiếu Hi gào khóc quỳ xuống cầu xin nhưng bác sĩ vẫn chỉ biết cúi đầu .Hai người đàn ông cố gắng giữ lấy cô nhưng cô vẫn gào khóc cầu xin
" Mục Tân cứu ấy đi bệnh viện này không tốt cứu anh ấy đi đưa anh ấy đi bệnh viện khác tốt hơn ,đi thôi lấy anh ấy đi thôi "
Cả hai người đàn ông đều im lặng không nói ,cô như tức giận lên
" Không đưa thì tôi đưa ,tôi đứa anh ấy đi "
nói rồi cô tiến đến giường bệnh cầm lấy tay Hàn Cẩn tay kia đỡ đầu hắn
" Đi thôi đi bệnh viện khác đi anh ,em đưa anh đi "
" Tiếu Hi à em hãy để cậu ấy yên nghỉ đi đừng làm loạn nữa "
Mục Tân bất lực ôm lấy cô ,cô khóc đến ngất đi trong lòng Mục Tân đến khi tỉnh lại mọi chuyện hậu sự của Hàn Cẩn cũng đã xong
" Hàn Cẩn đâu rồi vừa nãy tôi mơ một giấc mơ rất khùng điên tôi thấy Hàn Cẩn đã chết ,Mục Tân à đưa tôi tới chỗ Hàn Cẩn đi tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói "
" Cậu ấy đã đến gặp Vy Vy rồi để mai anh đưa em đi thăm cậu ấy bây giờ hãy cùng anh trở về nhà cậu ấy Tôn Minh nói có thứ cậu ấy chuẩn bị cho em "
Về đến nhà ngôi nhà lạnh lẽo không một bóng người ,cô bước lên phòng Hàn Cẩn liền thấy một căn phòng vô vàn bức tranh của cô treo trên tường ,còn có một bức tranh được vẽ bằng màu đỏ cô tiến đến bên bức tranh đó bên dưới là chữ ký của Hàn Cẩn .Dưới nền có vài giọt máu đã khô bên cạnh còn có một mảnh thủy tinh vỡ .Tiếu Hi gào khóc ôm bức tranh vào lòng nhìn khắp xung quanh thấy một bức thư
Gửi em cô vợ nhỏ
Trước giờ anh rất ghét thư từ nhưng bây giờ anh lại cần nó nhất .Anh không biết em có đọc được bức thư này không nhưng anh vẫn mong em có thể đọc .Anh không viết nhật kí vì anh sợ em sẽ chẳng đọc đâu nhưng anh lại tham lam hy vọng em đọc được bức thư này
Anh tệ lắm phải không em ,anh không lo cho em trọn vẹn ,anh tệ lắm khi cứ buộc tội đày đọa em ,anh thật vô dụng khi không thể tìm kiếm em được nữa nhưng anh biết Mục Tân chăm sóc em rất tốt .Ngày em được Mục Tân đưa đi anh rất sợ vì hồi nhỏ cậu ấy chơi chốn tìm rất giỏi đến khi lớn vẫn vậy anh vẫn không thể tìm ra hai người. Ngày anh đi làm nhưng đêm đến anh lại chạy về nhà nấu ăn rồi lại chạy đi rong ruổi tìm kiếm em ,anh cứ mong rằng nếu thấy em ở bệnh viện nào đó em có thể ăn được bát cháo ấy nhưng chưa lần nào anh tìm thấy em cả .Anh cứ đi tìm em mãi tìm mãi cho đến một ngày anh không thể đi được nữa ,anh bắt đầu lo sợ không thể nhìn thấy em nữa nhưng anh lại nghĩ rằng có lẽ em cũng chẳng muốn gặp lại anh .
Anh không biết mình yêu em từ khi nào nữa nhưng vợ à mỗi khi anh tàn nhẫn với em trái tim anh cũng đau đớn lắm anh không cho phép mình được yêu nhưng càng rời xa anh càng nhớ đến em nhiều hơn , khi anh thấy em nằm bên vũng máu em biết không lúc đó ánh thật sự rất rất sợ ,anh sợ em rời xa anh mãi mãi anh sợ cảm giác ai đó rời xa mình ,anh sợ em lại bỏ anh đi như cái cách mọi người trong gia đình làm với anh vậy Vy Vy ,ba mẹ và bà tất cả đều cứ thế rời xa anh ,anh không muốn điều đó xảy ra nữa ít nhất là anh cũng đã dần thực hiện được điều ấy . Anh xin lỗi em ,xin lỗi em rất nhiều ,anh không cầu mong sự tha thứ anh nếu có thể anh cũng muốn được em trả thù ,được em căm ghét nhưng anh không thể đợi em được nữa ,em chốn kĩ quá anh vô dụng không thể tìm thấy em .
À này vợ ơi trước giờ anh chỉ gọi một mình em và duy nhất chỉ có em là vợ của anh thôi ,hai cuốn sổ đăng kí kết hôn vẫn còn nguyên trong tủ ,anh cũng đã làm đơn đơn phương ly hôn từ nay em sẽ không còn bị ràng buộc nữa rồi
Vợ biết không vợ đẹp lắm , đối với anh vợ là người phụ nữ đẹp nhất vì vậy đừng bao giờ khóc nữa nhé anh sẽ luôn bên em cầu cho em luôn luôn hạnh phúc .Anh mệt rồi không thể bên em được nữa .Cảm ơn em vì đã đến cảm ơn em đã cho anh biết thế nào là yêu thương .
Hạnh phúc nhé vợ yêu của anh
Yêu em
" Anh tệ lắm anh biết không em không cho anh đi em chưa tha thứ .Quay về đi quay về với em đi " Vừa cầm bức thư cô vừa gào khóc
" Về với em đi anh ,em nhớ anh lắm em cũng yêu anh mà chồng ơi về với em đi "
Lời kết . )
Phải chăng tình yêu đã xóa đi thù hận nhưng thật đau lòng họ đã nhận ra tình yêu quá muộn màng .Một kẻ điên cuồng thù hận mà không cho phép mình được yêu .Một người lại không dám thổ lộ không dám yêu vì cho mình là người có lỗi .Cả hai cứ thế lặng im đến cuối cùng câu yêu thương cũng không thể nói hết .Gọi vợ khi vợ không ở bên gọi chồng khi chồng không còn nữa .Nói yêu khi chẳng thể tiếp tục ,nói xin lỗi khi cô không bên cạnh ,nói tha thứ khi anh chẳng còn nghe .
Lời yêu thương muộn màng đã khiến họ không thể ở bên nhau vì vậy đừng do dự nói ra lời yêu thương biết đâu được đêm nay là đêm cuối , ta ôm lấy thù hận ta nhận lại khổ đau hà cớ gì không lan tỏa niềm vui để mỗi ngày trôi qua thật ý nghĩa.