Tôi Đã Nói Yêu Em Từ Hàng Trăm Năm Trước

Chương 6



Tôi vội vàng chạy lại gần anh ta, lo lắng hỏi: "Anh bị sao thế? Mấy ngày nay anh đi đâu? Sao anh lại vào được nhà tôi?"

Giản Chu không trả lời, chỉ liếc nhìn về phía cửa sổ, rồi yếu ớt nói: "Nhà cô có thuốc không? Tôi bị thương."

Tôi nhanh chóng lấy hộp thuốc ra, giúp Giản Chu băng bó vết thương. Ở bên trái bụng anh ta có một vết rạch lớn, dường như bị d.a.o đ.â.m, vết thương sâu hoắm, m.á.u chảy không ngừng.

Nhìn vết thương nghiêm trọng ấy, tôi không khỏi thắc mắc: "Sao anh lại bị thương nặng thế này? Mấy ngày qua anh đi đâu, đã làm gì?"

Giản Chu môi khô nứt, cau mày nói: "Tôi đã tới Điện Diêm La để lấy một thứ."

Nghe vậy, tôi vô cùng sửng sốt. Rốt cuộc ở Điện Diêm La có thứ gì mà Giản Chu phải mạo hiểm tính mạng đi lấy?

Tôi còn định hỏi thêm, nhưng Giản Chu đã yếu ớt nói tiếp: "Lát nữa có thể sẽ có quan binh đến truy đuổi, cô hãy giấu tôi đi."

Đúng như Giản Chu dự đoán, sau khi tôi giấu anh ta trong tầng hầm, một nhóm quan binh của â.m p.h.ủ đến điều tra, họ nói đang truy bắt một t.ộ..i p.h.ạ.m. Sau khi ứng phó với họ xong, tôi quay lại tầng hầm thì thấy Giản Chu đã ngủ thiếp đi.

Nhìn anh ta ngủ say mà chẳng mảy may lo lắng, tôi vừa tức vừa buồn cười, nắm tay lại vung vài cú vào không khí trước mặt anh ta để hả giận. Đúng là không sợ bị tôi bán đứng, ngủ ngon lành thế cơ mà!

Sáng hôm sau, tôi vừa định xuống tầng hầm xem Giản Chu thế nào thì thấy anh ta đã ngồi thoải mái trên ghế sofa ở phòng khách. Khuôn mặt anh không còn tái nhợt như tối qua nữa.

"Phục hồi nhanh thật đấy," tôi thầm nghĩ.

Nhìn thấy tôi, Giản Chu không tự nhiên nói: "Tối qua... cảm ơn cô."

Tôi xua tay, không quan tâm đáp: "Chuyện nhỏ thôi mà. Người ta thường nói cứu một m.ạ.n.g người hơn xây bảy tòa tháp. Tôi dù đã chec rồi cũng phải phát huy tinh thần đó chứ.”

"Nhưng mà tôi tò mò thật đấy, anh đến Điện Diêm La để trộm thứ gì mà khiến quan binh truy đuổi anh thế?"

Giản Chu ngước mắt lên, thản nhiên nói: "Dù cô đã cứu tôi, nhưng tôi không có nghĩa vụ phải nói cho cô mọi chuyện."

Hừ! Nghe câu này là tôi không chịu nổi rồi. Có ai lại ăn nói với ân nhân cứu mạng kiểu đó không?

Giản Chu lại nói tiếp: "Cô còn phải giúp tôi một việc nữa."

Tôi mỉm cười, rồi trợn mắt với anh ta: "Anh nghĩ anh là ai? Anh bảo tôi giúp là tôi phải giúp chắc? Em tôi thiếu anh một mạng, tối qua tôi lại cứu anh một mạng, xem như chúng ta xong nợ. Cửa ở đằng kia, mời anh đi cho!"

Giản Chu cười nhạt: "Nhưng nếu tôi ra ngoài và bị bắt, lỡ miệng nói ra tối qua cô đã che giấu tôi, thì tội danh tư tàng tội phạm ở â.m p.h.ủ sẽ bị xử lý thế nào nhỉ?"

Trời ơi, tôi chưa từng gặp ai trơ trẽn như anh ta! Đúng là con rắn độc trong câu chuyện "Người nông dân và con rắn" mà!

“Anh lại muốn tôi giúp gì nữa? Nói trước nhé, chuyện trước đây anh bảo tôi làm, tôi thật sự không làm nổi đâu!”

Tôi đã nhìn rõ bản chất của Giản Chu rồi, mỗi lần anh ta muốn nói gì đó, tôi nghĩ chắc chắn lại muốn tôi giúp anh ta làm điều gì đó mờ ám rồi.

Giản Chu cười càng thêm thích thú: “Yên tâm, lần này điều kiện đơn giản thôi. Đến ngày lễ Vu Lan, cô chỉ cần đưa tôi ra khỏi â.m p.h.ủ.”

“Chỉ thế thôi sao?” Tôi không ngờ lần này yêu cầu của Giản Chu lại đơn giản đến vậy.

“Đúng thế, lễ Vu Lan hôm đó, cô chỉ cần đưa tôi ra ngoài â.m p.h.ủ.” Giản Chu gật đầu, “Còn những chuyện sau đó, tự tôi sẽ lo, không cần phiền cô nữa.”

Tôi hiểu lời Giản Chu, nhưng dường như vẫn chưa hiểu hẳn. Anh ta chẳng phải đã chec rồi sao? Vào ngày lễ Vu Lan, anh ta hoàn toàn có thể tự mình ra ngoài mà, tại sao lại cần tôi giúp?

Dù không hiểu mục đích của Giản Chu là gì, có lẽ anh ta không biết rằng vào lễ Vu Lan, các linh hồn có thể tự do rời khỏi â.m p.h.ủ? Nếu đồng ý với Giản Chu, tôi có thể thoát khỏi anh ta, đó là điều tốt cho tôi.

Tôi vui vẻ đồng ý với Giản Chu, nhưng sau đó không khỏi lo lắng hỏi: “Còn chuyện của em trai tôi thì sao?”

“Chuyện của em trai cô? Em trai cô có chuyện gì chứ? Nó là một thanh niên ưu tú với tương lai tươi sáng mà.”

Nghe Giản Chu đảm bảo như vậy, cuối cùng tôi cũng nhẹ nhõm.

Ngày lễ Vu Lan nhanh chóng đến. Tôi đã mong chờ ngày này rất lâu rồi, vì tôi có thể quay lại dương gian thăm ba mẹ và em trai.

“Đến dương gian rồi, mỗi người đi một đường, tốt nhất là đừng bao giờ gặp lại nhau nữa,” tôi nói với giọng phấn khởi khi đứng ở cửa dẫn vào dương gian.

“Tôi cũng chẳng muốn gặp lại cô, tạm biệt.” Giản Chu liếc nhìn tôi một cái rồi sải bước rời đi.