Tôi Đẹp Trai, Cậu Ấy Có Tiền

Chương 12



Sau khi làm thẻ ăn xong xuôi, ba người đi dạo quanh trường mua một một số vật dụng sinh hoạt.

Lúc quay về thì mặt mày Vu Hải Lãng đã đen xì, tay cậu ta xách theo cái chậu rửa mặt, luôn cảm thấy rất mất mặt: “Tôi luôn cảm thấy một người đàn ông to cao mà xách theo cái đồ này thiệt mất hết hình tượng mà! Mới vừa nhập học đã xách cái chậu rửa mặt chạy khắp nơi ảnh hưởng đến hình ảnh của tôi quá đi mất!”

Tiết Diệc Sâm lườm một cái rồi nhận lấy chậu từ trong tay cậu ta, xếp chồng vào cái của mình rồi cầm luôn, sau đó đem một túi giấy cuộn mình mua đưa cho cậu ta: “Cái này mà cầm tận 2 túi ngầu lắm đấy.”

“Cầm nhiều giấy vệ sinh vậy ngầu chỗ nào?” Vu Hải Lang tỏ vẻ khó hiểu.

“Ông đoán xem?” Cậu vừa dứt lời thì nhìn thoáng qua chỗ kia của Vu Hải Lang.

Vu Hải Lang chợt nhận ra ngay lập tức, dùng vẻ mặt hoảng sợ nhìn Tiết Diệc Sâm: “Trước giờ ông toàn vờ ngây thơ trong sáng với tôi đúng không? Thì ra ông lại đen tối như vậy! Đúng là…”

Mạnh Hải không để ý đến ánh mắt của hai người nên không hiểu hàm nghĩa trong đó, bày ra vẻ mặt hoang mang nhìn hai người bọn họ.

Lúc về đến ký túc xá, bạn cùng phòng gần như đã đến đủ hết, bấy giờ họ đang tán gẫu với nhau, nhìn thấy bọn họ đi vào thì chào hỏi một tiếng. Tiết Diệc Sâm đáp lại, thấy mấy người đó đang ngồi trên giường mình, cân nhắc một hồi cũng không nói gì mà chỉ thu dọn đồ đạc.

Trưa đến, toàn bộ người trong phòng cùng nhau đi ăn một bữa cơm, coi như làm quen với nhau, nhưng mà cậu nhanh chóng nhận ra bọn họ không thể nhập bọn với nhau.

Tiết Diệc Sâm khá thân với Mạnh Hải, Vu Hải Lang cũng sẵn sàng đi theo hai người bọn họ, chỉ có ba người họ mới hòa nhập được với nhau.

Cái người tên Tống Triết kia còn chẳng nói chuyện với ai, đã vậy còn rất kén ăn, còn chê ỏng chê eo đồ ăn trong căng tin khiến cho những người khác thấy ngại ngùng lắm, cậu ta cũng không thèm để ý, tỏ vẻ bản thân mình không quen ăn những món này, bản thân mình sang chảnh hơn so với cả đám.

Cậu ta muốn ám chỉ mấy món cậu ta hay ăn toàn là cao lương mỹ vị, đồ ăn trong căng tin khó mà nuốt trôi, hoàn toàn không muốn cho vào miệng. Nhưng mà Mạnh Hải không hiểu, còn ngốc nghếch mà chêm một câu: “Cũng bình thường thôi mà, chị dâu của tôi là người phương nam nên cũng không quen đồ ăn ở đây của chúng ta.”

Tống Triết cạn cmn lời.

Ba người còn lại đã tán gẫu với nhau trong phòng trước đó nên tự nhiên ghép thành một nhóm nhỏ.

Buổi chiều đến phòng học, bọn họ ngồi bừa đâu đó.

Hai người Vu Hải Lang và Tiết Diệc Sâm ngồi chung với nhau, chọn chỗ ngồi sát bên cửa sổ không trước không sau. Vóc dáng của Mạnh Hải thấp hơn một chút nên ngồi đằng trước hai người họ, cậu ta vẫn luôn nghiêng người nói chuyện phiếm với bọn họ cho đến khi lớp học gần như kín chỗ, bên cạnh cậu ta vẫn chưa có ai ngồi cùng. KHÔ𝗡G QUẢ𝗡G CÁO, đọc tг𝘂𝒚ện tại ﹙ Tгù mTг𝘂𝒚ện.𝚅𝗡 ﹚

Vừa mới khai giảng nên ban tự nhiên và ban xã hội có chút thay đổi, một số học sinh đã chuyển lớp. Lớp bọn họ không thay đổi gì nhiều, không ai đi nhưng lại có người muốn chuyển đến.

Tiết Diệc Sâm quay đầu lại liếc mắt nhìn một cái, thấy Tô Hoan Trạch đang ngồi ở hàng cuối cùng, mấy người ngồi bên cạnh thường xuyên đi chung với cậu ta, cậu ta không có ý định chào hỏi Tiết Diệc Sâm nên cậu cũng không muốn tự làm mình mất mặt.

Đến một giờ rưỡi, thầy Ngô mới bước vào trong lớp, còn dẫn theo một bạn học nữ đi theo đằng sau, trong lớp vang lên tiếng hoan hô ầm ĩ.

Người chuyển đến là một bạn nữ, hơn nữa trông cũng không tệ chút nào.

Tiết Diệc Sâm nhìn thoáng qua, cô bé thuộc loại cao gầy, khuôn mặt còn nhỏ hơn bàn tay, đôi mắt to tròn, nhưng vì quá gầy nên làm cho người ta cảm giác em bị suy dinh dưỡng.

Mạnh Hải gần như bị kích động, vội vàng lau cái ghế bên cạnh rồi đẩy đẩy nó ra ngoài, Vu Hải Lang còn muốn trêu chọc cậu ta vài câu, lại thấy cô bạn kia thật sự đi tới ngồi bên cạnh Mạnh Hải.

Mạnh Hải lập tức quay đầu lại nhìn Tiết Diệc Sâm, đoán chừng cô gái này cũng bị Tiết Diệc Sâm thu hút nên mới đến đây ngồi.

Tiết Diệc Sâm bày ra vẻ mặt vô tội, cậu có làm cái quái gì đâu.

Vu Hải Lang hớn hở đến gần hỏi cô bé kia: “Trước đây cậu học lớp nào?”

Ai ngờ cô bé kia nhìn cậu ta một cái rồi không thèm để ý đến nữa, khiến Mạnh Hải đắc ý lắm.

Sau khi thầy Ngô đi vào, đầu tiên ông tổng kết các việc cần chuẩn bị sau khi khai giảng và bài kiểm tra đầu vào trong tuần đầu tiên.

Ông điểm danh, sau đó mới nói tiếp: “Khai giảng xong rồi ấy! Chúng ta phải lấy lại tinh thần biết chứ hả?! Phải phấn chấn tinh thần cho ra học sinh chứ! Nhìn mấy trò xem, đến trường cho có thôi hả, không ra dáng học sinh gì hết! Tôi quản lớp các trò thì sẽ nghiêm túc và có trách nhiệm chỉ dạy các trò, đừng có bảo phụ huynh mấy trò đến đây nói chuyện gây áp lực cho tôi, tôi nói với mấy trò ha! Những quyết định tôi đưa ra chỉ vì muốn tốt cho mấy trò thôi, biết chưa hả? Hửm?!”

Nói xong còn liếc mắt nhìn Tô Hoan Trạch một cái.

Tiết Diệc Sâm cũng đoán được sáng nay đã xảy ra chuyện gì…

“À đúng rồi, Tiết Diệc Sâm, trò lên đây một chút.” Thầy Ngô gọi tên một mình Tiết Diệc Sâm.

Tiết Diệc Sâm sửng sốt nhưng vẫn đứng dậy đi đến bục giảng, sau đó đứng dưới bục giảng một cách nghiêm chỉnh, như vậy sẽ không cao hơn thầy Ngô quá nhiều.

“Bạn học Tiết Diệc Sâm này, là người đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh năm nay của chúng ta, cho nên để trò ấy làm lớp trưởng tạm thời trước đã, chút nữa bạn học Tiết Diệc Sâm tổ chức để các bạn học khác lấy sách, phát đồng phục gì đó, các trò hợp tác với trò ấy nhé.” Ông nói xong thì đưa mấy tờ đơn cho Tiết Diệc Sâm, “Đến phòng hướng dẫn ở tầng một, là cái văn phòng bên cạnh đại sảnh lấy sách, sau đó đến phòng làm việc của giáo viên thể dục, là văn phòng bên trong sân vận động lấy đồng phục đó biết chưa?”

“Vâng, được ạ.” Tiết Diệc Sâm nhìn lướt qua tờ đơn, sau đó vẫy tay với đám Vu Hải Lang, mấy cậu trai phòng 213 trừ Tống Triết ra thì ai cũng đi theo giúp đỡ.

Vu Hải Lang đi theo Tiết Diệc Sâm đến phòng hướng dẫn, không nhịn được mà cảm thán: “Đậu xanh, không ngờ ông lại là thủ khoa đầu vào cơ đấy?”

“Sao lại không ngờ chứ?

“Đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà… tôi cứ nghĩ ông cũng là loại người như tôi chứ.”

“Ông là loại gì cơ?”

“Cao thủ tình trường á.”

“Thôi đi, tôi còn chưa từng yêu đương nữa kìa.”

“Thiệt hay giả vậy?”

“Thật đó.”

“Bảo sao ông dám nhìn thẳng dáng người của cô giáo hôm bữa.”

“…” Tiết Diệc Sâm nghĩ đến bộ ngực bị mosaic kia, cảm thấy nghẹn họng trân trối, sau đó đột nhiên cậu nghĩ ra gì đó, dùng suy nghĩ hỏi hệ thống: “Vì sao ngực của Thỏ Hồng Phấn không bị trét mosaic?”

Giọng điệu lười biếng của hệ thống vang lên: “Tụi tôi chỉ che từ cúp C trở lên thôi.”

Bỗng dưng Tiết Diệc Sâm cảm thấy mình đã biết chuyện không nên biết.

Lúc cậu phát sách thì cố ý đi đến hàng cuối lớp đưa tận tay cho Tô Hoan Trạch, khẽ hỏi cậu ta một câu: “Chuyện sáng nay cảm ơn nhé! Có cơ hội tôi sẽ mời cậu đi ăn.”

Tô Hoan Trạch ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái rồi nhận lấy sách trong tay cậu, lại nhìn thoáng qua những người khác, sách truyền từ hàng đầu đến hàng cuối nên hiển nhiên là Tiết Diệc Sâm cố ý đến đây, chuyện này khiến cậu ta nhướng mi lên, sau đó đáp lại một câu: “Không có gì.”

Sau đó lại phát đồng phục, sau khi phát xong thì thầy Ngô cố ý gọi tên Tiết Diệc Sâm và Tô Hoan Trạch đứng dậy: “Hai trò đến phòng vệ sinh thay thử trước đi, tốt nhất là mặc hơi rộng một chút, tôi sợ chiều cao của mấy trò không hợp với đồng phục.”

Chiều cao của bọn họ so với đa số mấy cậu trai đều cao 1m7 thì như hạc giữa bầy gà, thế nên thầy Ngô vẫn khá lo cho bộ đồng phục của hai người họ.

Sau đó lại gọi tên cô bé mới chuyển đến kia rồi đi xuống bục giảng, đến chỗ một cô bé rất béo khác trong lớp khẽ nói vài câu, cô bé kia cũng đi thử đồng phục.

Tính cách thầy Ngô này không tệ lắm nhỉ…

Tiết Diệc Sâm gật đầu, cầm đồng phục học sinh đi ra cửa đợi một lúc thì Tô Hoan Trạch mới bước ra, cậu nhìn cậu ta một cái rồi hỏi: “Bình thường cậu mặc size nào?”

Tô Hoan Trạch lạnh nhạt trả lời: “XXXL.”

“Tôi nhỏ hơn cậu một size, XXL, chắc tôi gầy hơn cậu một chút.”

Đến phòng vệ sinh, Tiết Diệc Sâm chê mặt đất bẩn nên mở cửa phòng cuối cùng, vào đó vẫy tay với Tô Hoan Trạch: “Cậu cầm quần áo giúp tôi với, chút nữa tôi thay xong thì cầm giúp cậu nhé.”

Vì đều là con trai nên Tiết Diệc Sâm cũng không né tránh gì hết, cậu để cửa mở rồi cởi áo đưa cho Tô Hoan Trạch, cầm lấy bộ đồng phục mùa hè ngắn tay trong tay cậu ta.

Da Tiết Diệc Sâm rất trắng, nõn nà như một đứa bé mới sinh, ngay cả hai điểm trước ngực của cậu cũng có màu hồng phấn. Dáng người của cậu không phải loại gà bệnh mà vẫn có chút cơ bắp, là dáng người tam giác ngược tiêu chuẩn, vai rộng eo thon, trời sinh tựa như móc treo quần áo vậy.

Tô Hoan Trạch nhìn chằm chằm thân thể của cậu không chút e dè, ánh nhìn thẳng thừng vậy khiến Tiết Diệc Sâm cảm thấy không được tự nhiên lắm, vì thế cậu hỏi cậu ta: “Sao cậu nhìn tôi hoài thế.”

“Không có gì.”

Tiết Diệc Sâm bĩu môi không thèm để ý, sau khi mặc áo khoác xong thì bắt đầu thay quần.

Đôi chân của Tiết Diệc Sâm cũng rất mảnh khảnh, không phải kiểu chân cơ bắp cuồn cuộn do vận động, thoạt nhìn hệt như chân của mấy đứa con gái nên khiến phái nữ phải tự cảm thấy không bằng.

Tô Hoan Trạch đánh giá chân của Tiết Diệc Sâm, vô thức di chuyển cơ thể chặn cửa nhà vệ sinh để những người bên ngoài không thấy được cảnh tượng bên trong.

“Tôi thay xong rồi, tôi cầm giúp cậu, cậu mau thay đi.” Tiết Diệc Sâm là một tên trai thẳng tiêu chuẩn nên không ý thức được gì cả, vừa thay đồng phục xong thì đón lấy đồ trong tay Tô Hoan Trạch.

Tô Hoan Trạch đưa đồ cho cậu, cũng cởi áo ra thay.

Tiết Diệc Sâm không nhìn cậu ta mà cúi đầu nhìn ống quần của mình, lẩm bẩm nói: “Loại quần có dây thun này tôi mặc được đó nhưng mà ống quần có hơi to nhỉ, được cái độ dài cũng phù hợp.”

“Tôi có thể tìm người sửa giúp cậu.”

“Không cần đâu, cuối tuần tôi về nhà thì sang tiệm giặt đồ cạnh bên nhờ sửa, người ở đó quen với size đồ của tôi.”

“Ồ.”

“Cậu có muốn thay lại không? Hay cứ mặc như vậy đi cũng được, thay ra thay vào phiền lắm.”

“Không sao.”