Tôi Đi Làm Ở Tiệm Nhuộm Da

Chương 4



Tôi cũng chẳng biết Phật có độ người đen không.

Nhưng chắc chắn Phật không phù hộ tôi rồi.

Ngày kế tiếp, tôi đang bận rộn ở tiệm nhuộm da - một nhóm anh chàng đẹp trai cao lớn bước vào bên trong.

Tôi len lỏi giữa một nhóm người, cẩn thận nhìn đường dưới chân, và chen ra khỏi khoảng trống giữa vô số đôi chân dài miên man.

Bà chủ thì thầm với tôi: “Du Du, hôm nay ở lại thêm một lúc được không.”

Bà ấy ngượng ngùng nhìn căn phòng toàn là đàn ông.

Mắt bà ấy chớp chớp như hổ rình mồi, đến nỗi eyeliner cũng phải trôi đi mất.

"Du Du, cấp cứu cấp cứu, một mình dì ăn không tiêu đâu."

Tôi thở dài, đành phải lén nhờ đứa bạn ký giấy điểm danh trên lớp giúp tôi.

Người bạn tốt của tôi gân cổ lên gào:

"Cậu điên rồi! Tối nay là tiết học của lão Nghiêm. Mỗi buổi thầy ấy phải điểm danh 3 lần, trước khi học, khi đang giảng bài và sau khi tan lớp. Thầy ấy có hỏa nhãn kim tinh, ai mà qua được mắt thầy."

Tôi bất đắc dĩ, cắn răng nói: "Cậu thay tớ nghĩ biện pháp gì đi."

Người bạn cực kỳ trượng nghĩa: "Được, để tớ đi hỏi xem có ai giúp được không."

Tôi vặn mở nắp chai kem, nhanh chóng gõ vội lời cảm ơn. Rồi tôi hít một hơi sâu, xoa xoa lòng bàn tay cho ấm rồi vỗ đến “bép” vào vai anh đẹp trai trước mặt.

"Trai đẹp, xoay người một chút."

"Bên anh xong rồi. Người tiếp theo!"

Sau khi tiễn người khách cuối cùng, tôi nhắm mắt lại rồi chắp tay.

“Sắc tức là Không, Không tức là Sắc, A Di Đà Phật.”

"Lương thí chủ?"

Đột nhiên, một tiếng gọi trong trẻo như hoa nhài nở giữa trời đêm.

Tôi sững sờ mở mắt ra.

Viên Niệm mặc áo tràng màu tro đứng ngay trước mặt tôi.

Đôi mắt đen và sáng, cực kỳ vui vẻ.

Ánh đèn màu tím nhạt phản chiếu khuôn mặt thanh tú của cậu ta.

Giống như một cao tăng không rành thế sự mà bị lạc vào Động Bàn Tơ của yêu tinh nhền nhện.

Cậu ta mỉm cười nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng chắp tay "A Di Đà Phật."

Bà chủ mơ hồ nhìn Viên Niệm "Đại sư, ngài cũng tới nhuộm da à?"

8.

Viên Niệm nói, sư phụ để cậu ta xuống núi tu hành.

Từ đó mới ngộ đạo, biết được thế nào là thụ giới quy y, rồi trở thành tăng nhân chân chính.

Tôi hỏi “Ngộ đạo có nghĩa là gì?”

Viên Niệm lặp lại từng lời của sư phụ “Xuống núi đi ngàn dặm đường, nếu muốn quay lại thì gọi là ngộ đạo. Nhưng xuống núi mà không muốn trở về, đó gọi là không ngộ đạo."

Tôi lo lắng: "Nếu không ngộ đạo thì thế nào? Cậu sẽ phải ra đường ở à?"

Tôi nhìn áo tràng đơn giản và ba lô cũ kỹ của Viên Niệm.

Lại nhớ đến ánh mắt bà chủ giống như người ở Tây Vương Nữ Quốc.

Viên Niệm đơn thuần ngay thẳng, nếu lăn lội ngoài xã hội thì dễ bị người ta lừa.

Viên Niệm chậm rãi đáp "Nếu không ngộ đạo thì đi thi đại học."

Tôi lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Viên Niệm dường như cũng không quá để ý chuyện này. Cậu ta đan hai tay vào nhau, tò mò nhìn đèn đường và dòng người qua lại, giống như chú chim non mới ngắm nhìn thế giời.

Tôi lén nhìn cậu ta.

Các đường nét khuôn mặt không quá tinh xảo, nhưng kết hợp với nhau thì lại cực kỳ thanh tú.

Xét về tướng mạo thì người đẹp nhất là Sở Vưu Lãng.

Trên khuôn mặt anh ta không tìm được điểm tỳ vết nào, mịn màng đẹp đẽ như được AI tạo ra vậy.

Tiếp theo là Cố Trầm Chi.

Nhưng nếu anh đứng gần Sở Vưu Lãng thì sẽ nổi bật hơn. Bởi vì vóc người rất ổn, lại có khí chất trưởng thành.

Nhưng Viên Niệm thì khác.

Viên Niệm là một miếng ngọc nhỏ ở bên cạnh Bồ Tát, trong sáng đến mức nhìn không giống người thường.

Làm người ta không thể sinh tạp niệm.

Vì không thể sinh tạp niệm, nên sẽ khiến những người có nội tâm phản loạn phải che giấu ý đồ hung hãn, kìm nén nhiều đến hộc cả m.áu ra.

"Lương thí chủ." Viên Niệm bỗng nhiên gọi tôi.

Cậu ta sờ soạng và lấy trong túi ra 2 viên kẹo socola màu tím.

“Hôm nay lúc ở nhà ga, có thí chủ hảo tâm cho tôi kẹo, tôi để phần cho cậu đây.”

Chàng trai thường xuyên ăn đậu phụ và bắp cải trong chùa đã giấu 2 viên kẹo vào lòng như bảo bối.

Thấy tôi cầm một viên, cậu ta cười híp mắt, rồi xé lớp giấy của viên kẹo còn lại và nghiêm túc ăn từng miếng nhỏ.