Tôi Đoạt Bảy Người Bạn Trai Của Chị Gái

Chương 68



Chương 68: Bạn trai thứ năm.

Tác giả: Đông Thi Nương

Biên tập: B3

Bùi Oanh Oanh phe phẩy tấm vé trong tay, "Em đi đưa vé cho bạn, sẽ trở về ngay."

Nói xong cô lách qua người đội trưởng chui ra ngoài, trước khi chạy xa còn nghe đội trưởng ở phía sau gọi với theo, "Chạy nhanh thế, cẩn thận chân của em đấy."

Cô chạy không nhanh chút nào.

Đấy là Bùi Oanh Oanh cảm thấy như vậy, thậm chí cô còn hy vọng mình có thể chạy nhanh hơn một chút, bởi sẽ có thể sớm trông thấy người kia.

Bùi Oanh Oanh gặp được Hứa Vu Đồng ở cửa hội trường lớn, hôm nay cậu ta mặc một chiếc áo khoác đen, ánh đèn chiếu lên gương mặt tuấn tú trắng trẻo, đôi mắt hạnh kia vừa nhìn thấy cô liền lập tức cong lên.

Bùi Oanh Oanh chạy một mạch đến trước mặt đối phương, cô thở hổn hển, đưa ra vé trong tay, "Này, vé của cậu."

Hướng Vu Đồng cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ trắng nõn đang cầm vé vào cửa, cậu ta hơi cong môi rồi mới nhận lấy.

"Mình phải đến hậu trường đây, lát nữa còn phải nhảy điệu mở màn nữa." Bùi Oanh Oanh nói nhỏ, cô lùi ra sau nhìn thử, 7 giờ phải mở màn rồi, "Cậu nhanh vào đi, mình giữ cho cậu vé hàng thứ hai đấy."

Nói xong cô đang định rời đi trước thì bị Hướng Vu Đồng gọi lại.

Vì lát nữa phải ra biểu diễn nên trong áo khoác Bùi Oanh Oanh mặc một bộ váy vàng kim gợi cảm bó sát người, chân đi giày cao gót gót nhọn cùng màu.

Hướng Vu Đồng đưa một miếng giữ nhiệt cho Bùi Oanh Oanh, cậu ta cúi đầu, "Dán cái ngày vào người đi, trời lạnh lắm."

Nhiệt độ buổi tối ở Đế Đô vào giữa tháng 11 chỉ khoảng vài độ.

"Mình dán rồi." Bùi Oanh Oanh vạch áo khoác ra cho Hướng Vu Đồng nhìn, cô không chỉ dán nó vào áo khoác mà còn mặc tận 2 cái quần legging màu da ở trong váy, bên trong cũng dán mấy miếng giữ nhiệt.

Thấy hành động của Bùi Oanh Oanh, Hướng Vu Đồng quay mặt đi, cậu ta hơi mất tự nhiên mím môi, "Cậu cầm lấy cái này rồi nhanh vào đi, không phải nói tiết mục sắp bắt đầu à?"

"Vậy mình đi trước nhé." Bùi Oanh Oanh cầm lấy miếng giữ nhiệt rồi vội vàng chạy đi. Vừa về đến hậu trường liền có mấy người xúm tới, nhanh chóng giúp cô cởϊ qυầи áo chuẩn bị lên sân khấu.

Bùi Oanh Oanh chỉ có thể vừa cởϊ áσ khoác vừa đi về phía sân khấu, giáo viên phụ trách trang điểm nhìn kỹ lớp trang điểm trên mặt cô rồi mới cho cô lên sân khấu. Cô không thể mang cả miếng giữ nhiệt lên sân khấu nên đành kín đáo đưa cho một nhân viên, nhờ đối phương cất vào túi giúp cô.

Năm phút cuối cùng.

Bùi Oanh Oanh đứng ở phía sau màn, điệu múa mở màn này không dài, chỉ khoảng một phút thôi, cô là người múa dẫn đầu nên đứng trước. Điệu múa này không khó lắm, nhưng lại khá sεメy, khi tập luyện đội trưởng thường bảo biểu cảm của cô không đủ, trong buổi tổng duyệt buổi chiều cô vẫn luôn bị nói về vấn đề này, cho nên trong tiết mục chính thức cô phải cố gắng nhảy thật tốt.

Lúc Bùi Oanh Oanh vẫn còn đang nghĩ ngợi lung tung, nhân viên ở bên cạnh vẫy tay với các cô tỏ ý bắt đầu, sau đó màn che trước mặt chậm rãi mở ra, âm nhạc vang lên.

***

Khi rời sân khấu, Bùi Oanh Oanh vẫn còn nghe thấy tiếng hò reo vang dội ở bên ngoài, bầu không khí toàn hội trường đã được thổi bùng lên. Cô đi tìm cho mình một cốc nước, tiết mục tiếp theo của cô ở phần giữa, cô vẫn còn chút thời gian thay quần áo và sửa lại lớp trang điểm.

Cô ngồi ở phòng thay đồ chuyên dụng cho nữ ở hậu trường, soi gương tẩy đi lớp trang điểm quá dày trên mặt, điệu múa hiện đại lát nữa nhảy chung với đội trưởng không cần phải trang điểm đậm như vậy nữa.

Lâm Thư Đồng đi từ ngoài vào, vở nhạc kịch của cô ấy cũng chưa đến lượt nên vừa rồi có chạy đi xem cô biểu diễn.

"Oanh Oanh, vừa rồi cậu nhảy quá tuyệt." Vừa bước vào Lâm Thư Đồng đã nói như vậy với Bùi Oanh Oanh, cô ấy chạy đến bên cạnh cô, vẻ mặt đầy kích động, "Cậu không biết đâu, vừa rồi toàn bộ người trong hội trường đều nhìn đến ngây người, suýt nữa thì mấy người trong ban tổ chức đã không kiểm soát được hiện trường."

"Vậy chứng tỏ là mọi người trong đoàn nghệ thuật của chúng ta đều rất ưu tú nha." Bùi Oanh Oanh cười cười, tiếp tục tẩy trang phần nhũ vàng trên mắt.

Lâm Thư Đồng ngồi xuống bên cạnh cô, để ý thấy mọi người xung quanh đều làm chuyện của mình thì thấp giọng nói, "Lúc chiều mình nghe thấy đội trưởng to tiếng với cậu trong buổi diễn tập, còn tưởng là cậu nhảy không tốt cơ, kết quả cậu lại là người tuyệt vời nhất. Đội trưởng quá hung dữ với cậu rồi, may mà tiết mục của bọn mình do đàn chị Tống phụ trách, nếu là đội trưởng, khéo mình lại sợ đến mức không kéo được đàn violon."

Bùi Oanh Oanh bật cười, "Nào đến mức khoa trương như vậy, yêu cầu của đội trưởng tương đối nghiêm khắc, nhưng phải như thế thì kết quả của tiết mục mới tốt được." Cô vào nhà vệ sinh rửa sạch mặt, quay lại dùng bông tẩy trang lau khô mặt rồi mới thay quần áo.

Lúc cởi váy ra cô mới phát hiện miếng giữ nhiệt trên người mình đã không còn nóng nữa, cô lấy từ trong túi xách ra miếng giữ nhiệt mà Hướng Vu Đồng đưa cho.

Cô vừa xé bao bì vừa dán vào người mình, rồi hỏi Lâm Thư Đồng, "Thư Đồng, cậu có cần không? Miếng dán giữ nhiệt của cậu còn nóng không?"

"Cho mình hai miếng thôi."

Bùi Oanh Oanh liền đưa hai miếng qua.

"Oanh Oanh, không phải buổi chiều đã phát đủ miếng giữ nhiệt rồi à? Cậu lấy đâu ra một bọc to thế?" Lâm Thư Đồng cười hỏi.

Động tác dán miếng giữ nhiệt của Bùi Oanh Oanh hơi dừng lại, cô ngẩng đầu lên nhìn Lâm Thư Đồng liền bắt gặp ánh mắt trêu chọc của đối phương, cô lập tức hiểu ra.

Từ hơn một tháng trước cô đã giữ lại một vé, mấy hôm trước một nam sinh trong lớp biết cô còn một vé thì nhờ Bành Ánh Chân hỏi cô rằng có thể cho cậu ta tấm vé này được không, nhưng cô từ chối, lúc đó ba cô gái trong phòng đều hỏi cô.

"Cậu giữ tấm vé này cho ai?"

"Tóm lại là có người muốn đến xem, mình giữ hộ mà thôi." Bùi Oanh Oanh lấp liếm cho qua chuyện, nhưng dường như ba cô gái đều đã biết chủ nhân của tấm vé là ai rồi.

Vừa rồi nhất định Lâm Thư Đồng biết cô ra ngoài đưa vé, chưa biết chừng còn nhìn thấy cô và Hướng Vu Đồng đứng ở bên ngoài hội trường cũng nên.

Nghĩ đến đây, Bùi Oanh Oanh liền dứt khoát thừa nhận.

"Chủ nhân của tấm vé kia cho mình."

"Ồ!~" Lâm Thư Đồng dài giọng, "Cậu cho người ta vé, người ta cho cậu miếng giữ nhiệt, lát nữa kết thúc buổi biểu diễn mới có 9 giờ, các cậu có muốn cùng đi ăn khuya không? Để chúc mừng buổi biểu diễn tối nay thành công viên mãn."

Bùi Oanh Oanh quay mặt đi, hai má lặng lẽ đỏ bừng, nhưng vì không muốn để Lâm Thư Đồng phát hiện ra nên cô đành cố tình gạt chủ đề này sang một bên, "Buổi biểu diễn còn chưa kết thúc mà cậu đã biết sẽ thành công viên mãn à?"

Cũng không ngờ là cô một lời thành sấm, hơn nữa còn rơi trúng ngay vào người cô.

Điệu nhảy hiện đại của cô và đội trưởng không hề khó, nhưng lại có nhiều động tác nâng, mà vào hai vòng nâng lên cuối cùng kết hợp với động tác xoay tròn trên không rồi rơi xuống đất, Bùi Oanh Oanh vô tình bị trẹo mắt cá chân, trong nháy mắt kia cô đau đến đỏ cả mắt, nhưng cô không nói gì, thậm chí tốc độ cũng không hề giảm đi, lúc nên hạ eo vẫn hạ eo, lúc nên nhún nhảy vẫn nhún nhảy như cũ.

Sau khi động tác cuối cùng kết thúc, màn che màu đỏ vừa rơi xuống, đội trưởng lập tức bế ngang Bùi Oanh Oanh lên, người xem và nhân viên không nhìn ra sai sót lúc rơi xuống của cô, nhưng người cộng sự như anh ta sẽ nhận ra.

Thấy đội trưởng bế Bùi Oanh Oanh xuống sân khấu, ban đầu nhân viên hơi sửng sốt, sau đó mới nhào tới hỏi: "Sao vậy? Bị thương à?"

"Bị trẹo chân, tôi đưa cô ấy đến bệnh viện." Đội trưởng nói.

Bùi Oanh Oanh đang muốn trượt xuống, nghe thấy câu này thì càng muốn xuống hơn, "Đội trưởng, lát nữa anh vẫn còn tiết mục mà, anh đừng sốt ruột, cho em xuống đi."

Đội trưởng cau mày nhìn Bùi Oanh Oanh, giọng nói lạnh lùng, "Em vẫn còn muốn tuỳ hứng? Trước đó đã dặn em đừng chạy ra ngoài, bây giờ bị trẹo chân rồi, em không đến bệnh viện ngay, nhỡ để lại thương tổn thì sau này còn có thể múa được à?"

Nghe tin Bùi Oanh Oanh bị thương phải đến bệnh viện, Lâm Thư Đồng vội vàng mang đồ đạc quần áo của cô theo. Khi cô ấy trông thấy Bùi Oanh Oanh thì cô đang đỏ mắt ngồi trên ghế, đội trưởng đứng trước mặt cô, còn vẻ mặt của mấy người xung quanh đều hơi lúng túng.

"Oanh Oanh, cậu bị trẹo chân à? Thế nào? Đau không?" Lâm Thư Đồng xông đến choàng quần áo cho Bùi Oanh Oanh trước rồi mới nhìn sang đội trưởng. Vừa nhìn liền phát hiện mặt đội trưởng đen đến không thể đen hơn, cô ấy lập tức thấy khó chịu, không phải chỉ là sai sót thôi sao? Làm gì phải nhìn Oanh Oanh nhà cô ấy bằng cái vẻ mặt thúi hoắc ấy chứ.

"Đội trưởng, em nghĩ bây giờ Oanh Oanh phải đến bệnh viện, em gọi điện thoại gọi bạn cùng phòng đến là được, bọn họ ở ngay dưới khán đài xem biểu diễn."

Nghe vậy, Bùi Oanh Oanh lập tức gật đầu, "Để bạn cùng phòng em đưa đi là được."

Vẻ mặt đội trưởng vẫn thúi hoắc như cũ, "Bạn cùng phòng của em đều là con gái, sao có thể cõng em đến bệnh viện? Anh đã bảo để anh cõng em đi."

Lâm Thư Đồng vừa nghe liền hơi sửng sốt, cô ấy còn đang tưởng là đội trưởng không cho Bùi Oanh Oanh đi bệnh viện, nhưng xem ra cũng không phải.

"Không được, anh vẫn còn tiết mục, em đã làm ảnh hưởng đến mọi người rồi, không thể ảnh hưởng đến cả một tiết mục nữa." Bùi Oanh Oanh rất khó xử, cô không muốn vì mình mà làm ảnh hưởng đến mọi người.

Lúc này Lâm Thư Đồng đã hoàn toàn kịp phản ứng, cô ấy nhìn đội trưởng mang vẻ mặt thúi hoắc, lại nhìn Bùi Oanh Oanh đang cúi mặt đầy khổ sở, đột nhiên nói: "Không sao đâu, bạn trai Oanh Oanh cũng đang ở đây, để bạn trai cậu ấy đưa cậu ấy đến viện." Rồi nghiêng đầu nhìn cô, "Oanh Oanh, cậu mau gọi điện cho bạn trai cậu đi, không phải tối nay cậu ấy cũng đến xem biểu diễn à?"

Câu này vừa vang lên, tất cả mọi người đều nhìn Bùi Oanh Oanh chằm chằm, nhất là đội trưởng.

Bùi Oanh Oanh sững sờ giây lát, mà Lâm Thư Đồng cứ nháy mắt với cô nên cô đành phải trèo lên cái thang mà cô ấy đã bắc.

Bùi Oanh Oanh bỏ điện thoại ra gọi cho Hướng Vu Đồng.

Lúc điện thoại vừa được kết nối, cô cảm thấy tầm mắt rơi trên người mình càng lúc càng nhiều.

"A lô?" Bùi Oanh Oanh dè dặt nói một tiếng.

Lâm Thư Đồng vừa nhìn liền cảm thấy sắp lộ tẩy đến nơi rồi, cô ấy cắn răng cướp điện thoại của Bùi Oanh Oanh, "A lô, bạn trai Oanh Oanh phải không? Vừa rồi lúc múa Oanh Oanh bị trẹo chân, cậu ra hậu trường đưa cậu ấy đi bệnh viện, cậu ấy đau phát khóc rồi, thảm ơi là thảm."

Nói xong, Lâm Thư Đồng trực tiếp cúp điện thoại.

Bùi Oanh Oanh trợn tròn mắt, cứ thế nhìn chằm chằm Lâm Thư Đồng, nửa ngày không nói nên lời.

Một nhân viên cười khan, "Tốt quá, Oanh Oanh có bạn trai đưa đi bệnh viện thì chúng tôi yên tâm rồi, đội trưởng, cậu nhanh thay quần áo đi, sắp đến tiết mục của cậu rồi."

Đội trưởng chăm chú nhìn Bùi Oanh Oanh mấy giây rồi xoay người rời đi.

Đội trưởng vừa đi, Lâm Thư Đồng liền thở phào một hơi, xếp ghế ngồi xuống cạnh cô nói nhỏ: "Oanh Oanh đáng thương quá đi thôi, bị cái đồ Ma Vương đó để ý."

"Hả?" Bùi Oanh Oanh nhìn Lâm Thư Đồng khó hiểu.

Lâm Thư Đồng ho khan, thôi, tốt nhất không nên để Oanh Oanh nhà cô ấy biết.

Hướng Vu Đồng nhanh chóng đến hậu trường, Lâm Thư Đồng đi vào phòng chờ, dưới sự giúp đỡ của người khác, Bùi Oanh Oanh mặc áo khoác vào, vì chân bị trẹo nên cũng không tiện thay quần áo, may mà ngày mai mới phải trả lại đồ biểu diễn, nhân viên phụ trách trang phục cho phép cô ngày mai tới trả.

Hướng Vu Đồng đi vào hậu trường liền trông thấy Bùi Oanh Oanh ngồi trên ghế.

Cô mặc áo khoác xanh xám, bên dưới vạt áo khoác dài là bộ đồ múa màu đỏ, giày múa tinh xảo xinh xắn bị đồ múa che mất non nửa. Mặc dù đã trang điểm nhưng vẫn có thể nhìn ra sắc mặt tái nhợt, nhất là vành mắt đỏ bừng của cô.

Hướng Vu Đồng mím môi đi đến trước mặt Bùi Oanh Oanh, ngồi xổm xuống đưa lưng về phía cô, "Lên đi, mình đưa cậu đến bệnh viện."

Một đàn chị bên cạnh vội vàng nói: "Cậu chính là bạn trai của Oanh Oanh à? Cậu nhanh đưa cô ấy đến bệnh viện đi, bây giờ vẫn chưa đến 9 giờ, đăng ký khám ở khoa cấp cứu, chưa biết chừng còn có thể về kịp giờ đóng cửa ký túc." Cô ấy lại nói với Bùi Oanh Oanh, "Oanh Oanh, lát nữa chị bảo Thư Đồng mang đồ của em về cho, đừng lo nhé, cũng đừng quá áp lực, sai sót vừa rồi không ai nhìn ra cả."

Bùi Oanh Oanh khẽ gật đầu, "Cảm ơn chị."

Cô nhìn Hướng Vu Đồng đang ngồi xổm trước mặt mình, bả vai cậu ta rất rộng, hoàn toàn không giống với vai nữ giới, không hiểu sao lại mang đến cho người ta một loại cảm giác thật an toàn.

Cô mím môi, dè dặt trèo lên.

Những người bên cạnh muốn giúp đỡ, nhưng Hướng Vu Đồng đã trực tiếp cõng cô đứng dậy, rồi nghiêng đầu hỏi nhỏ: "Mang điện thoại theo chưa?"

"Mang rồi." Bùi Oanh Oanh thấp giọng đáp, cô ghé vào lưng đối phương, chóp mũi ngửi được mùi hương thoang thoảng dễ chịu, hình như là mùi hương trên quần áo của Hướng Vu Đồng.

Hướng Vu Đồng ừ một tiếng rồi nói với đàn chị ở bên cạnh, "Chào chị, chị có thể giúp em đội mũ cho cô ấy không? Bên ngoài gió to."

"À, được." Đàn chị vội vàng giúp Bùi Oanh Oanh đội mũ áo khoác lên, sợ gió lạnh thổi vào nên còn cẩn thận thắt dây thật chặt.

Đợi Bùi Oanh Oanh đội mũ xong, Hướng Vu Đồng mới sải bước cõng cô ra ngoài.

Mấy nữ sinh ở lại trố mắt nhìn nhau, cuối cùng không biết là ai nói trước.

"Bạn trai kiểu này tìm ở đâu ra? Nhà nước có phát không?"

Đàn chị đội mũ cho Bùi Oanh Oanh cười nói, "Nhà nước không phát, nhưng nhất định trong mơ có phát, nằm mơ còn nhanh hơn."

***

Sau khi ra khỏi hậu trường, Bùi Oanh Oanh mới nói với Hướng Vu Đồng, "Xin lỗi vì mình lại làm phiền cậu."

Bước chân của Hướng Vu Đồng rất ổn định, không hề phải dùng sức, dường như Bùi Oanh Oanh chỉ là một chiếc lông chim rơi trên lưng cậu ta, "Không đâu."

Nghĩ đến mấy lời vừa rồi Lâm Thư Đồng nói với Hướng Vu Đồng qua điện thoại, nói cậu ta là bạn trai cô, mặt cô liền nóng rực, không sao hạ nhiệt được, rõ ràng trời lạnh như vậy nhưng cô lại cảm thấy cả người nóng bừng.

"Vừa rồi bạn cùng phòng mình nói đùa, cậu đừng tưởng thật nhé, mình không hề bảo cậu là bạn trai mình."

Bước chân Hướng Vu Đồng hơi khựng lại, cậu ta nghiêng đầu nhìn cô, âm điệu hơi tăng cao, "Hử?"

Trong đêm tối, đôi mắt hạnh của cậu ta sáng ngời, giống như đôi hoa tai kim cương đầu tiên mà Bùi Oanh Oanh nhận được.

Hết chương 68.