Tôi Đóng Giả Làm Gấu Trức Quốc Bảo Trong Chương Trình Thực Tế

Chương 6



Editor: Siro

Lúc anh chạm vào cô, cơ thể của cô rõ ràng đang run rẩy, hơi kháng cự.

Phản ứng của chó con quá mạnh, như phản xạ khi gặp căng thẳng, từ đồng tử đến cơ thể đều thay đổi.

... Lần đầu tiên Hạ Vân Trù thấy cô như vậy.

Khi tay anh đụng vào cô, anh mới càng cảm nhận được sự khác lạ của cô.

Vì thế, gần như theo tiềm thức, Hạ Vân Trù bế cô lên, đặt trên đầu gối và nhẹ nhàng vu0t ve cô. Anh khẽ hỏi: “Chi Chi? Không thoải mái hả?”

Bên cạnh, trợ lý Cao trố mắt.

Ôi trời!

Sếp của họ còn có lúc “dịu dàng” thế này ư.

Dù chỉ nói bằng giọng nhẹ nhàng, dù âm điệu vẫn hơi gượng gạo, dù chỉ có sáu từ, nhưng so với bình thường, quả thật giờ phút này Hạ Vân Trù nhất định là dịu dàng!

Mạc Linh Chi là người có thể cảm nhận rõ nhất sự trìu mến khi được anh ôm, khi anh ve vuốt, hô hấp của cô dần dần ổn định hơn, vẻ cảnh giác và đề phòng trong mắt cũng từ từ biến mất.

Bàn tay to lớn này rất nhẹ nhàng, không phải là bàn tay với bộ móng được sơn tinh xảo cầm dao, cầm kéo trong trí nhớ kia...

Vả lại, cô không còn là hamster nữa, mà là bảo vật quốc gia.

Là gấu trúc quý hiếm mà ai làm cô bị thương sẽ phạm pháp!

Không phải loại thú cưng mà người ta có thể cố ý hành hạ và giết hại, không ai đứng ra làm chủ...

Thở dài một hơi, cô đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh nhưng vẫn hơi mệt mỏi. Cô nằm trên đầu gối của Hạ Vân Trù, tai rủ xuống, đuôi ỉu xìu cụp sang một bên, mí mắt khép hờ.

Thấy cô đã trở lại bình thường, Hạ Vân Trù mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chân mày anh chưa thả lỏng, hôm qua kiểm tra rõ là không có vấn đề gì, sao nhóc này bỗng nhiên lại phản ứng mạnh thế chứ?

Bấy giờ, anh vẫn chưa gắn kết sự bất thường của Mạc Linh Chi với những gì trợ lý Cao vừa báo lại.

Tuy lần đầu tiên ôm chú cún này hơi không quen, nhưng nghĩ đến sự bất thường của cô vừa rồi, Hạ Vân Trù không đặt cô ở cạnh mình nữa, mà ôm cô lên đầu gối mình và khẽ xoa cho cô.

Vừa thầm nghĩ có nên đưa cô đến bệnh viện thú ý để kiểm tra kỹ càng không, anh vừa tuỳ ý hỏi: “Sao lại mời cô ta?”

Cụm cô ta này là chỉ Bạch Ngọc.

Trợ lý Cao lập tức chuyển hướng suy nghĩ đến công việc, nghiêm túc đáp: “Đạo diễn Chương cảm thấy cô ta và Trương Diệu Vi từng có xích mích, fan của hai cô này cũng rất biết dìm nhau, do vậy chương trình sẽ thu hút người xem hơn.”

Dù chương trình này là cuộc sống thường nhật của ngôi sao, nhưng cũng không thể thật sự cho khán giả coi những ngày bình thường không có gì đặc biệt được...

Dừng một lát, trợ lý Cao bổ sung: “Họ choảng nhau trông hơi khó coi, cả Bạch Ngọc và Trương Diệu Vi đều tự kết thúc rồi. Trước mắt, Trương Diệu Vi hiện đang chiếm lợi thế, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy, không biết có xảy ra chuyện gì không. Hiện giờ, hai cô ấy đang là khách mời cho chương trình ‘Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng’, nếu gặp chuyện không may có thể sẽ ảnh hưởng đến quá trình ghi hình...”

“Cuộc sống thường ngày của ngôi sao nổi tiếng” là chương trình tạp kĩ rất được mong đợi, và Hoa Minh lại là một trong ba công ty lớn hàng đầu của giới giải trí, thế nên khán giả cực kỳ yên tâm.

Nhưng thật ra, đây là lần đầu tiên Hoa Minh sản xuất chương trình giải trí.

Dẫu sao Hạ Vân Trù cũng là sếp lớn, dĩ nhiên chỉ muốn thuận lợi, không thích vướng phải rủi ro.

Vì vậy, anh cau mày nói: “Mọi chuyện trong show thì cứ để cho đạo diễn Chương liệu mà sắp xếp, cảnh cáo bọn họ đi. Cậu nói với người đại diện của Trương Diệu Vi rằng nếu cô ta lại gây thêm rắc rối thì công ty sẽ bỏ cô ta đấy.”

“Vâng!” Trợ lý Cao lập tức trả lời.

Hai người lại nói thêm một chút về chuyện công việc trong khi Mạc Linh Chi đang nằm trên đầu gối Hạ Vân Trù, đặt hai bàn chân đen lông xù lên đó, trông khá uể oải.

Tại sao lại có người muốn làm đau cô chứ?

Đến bây giờ Mạc Linh Chi cũng không hiểu tại sao lúc đó Bạch Ngọc đối xử với cô như vậy, và không hiểu tại sao cô gái đã mua cô rõ ràng không đành lòng nhưng cô ấy lại không cứu cô...

Nếu hôm đó hamster mà Trần Bình mua không phải là cô, mà là những con hamster khác, Mạc Linh Chi có thể quả quyết rằng con hamster bị mua ấy sẽ chết chắc, và chết trong đau đớn.

Còn ở cửa hàng thú cưng, trong đêm khuya thanh vắng, những con hamster khác có lẽ sẽ hâm mộ chú chuột đã được loài người nhận về nuôi kia...

Ban đầu chúng cũng như cô, mong đợi được loài người nuôi dưỡng và được làm bạn với loài người.

Nếu đã không thích, sao lại muốn nuôi chứ?

Nghĩ vậy, bàn chân đen tuyền của Mạc Linh Chi giật khẽ, cô mím chặt môi.

Một quả Hawaii đã được bóc vỏ và đặt ở trước mặt, Mạc Linh Chi đang mải mê suy nghĩ, bỗng ngước nhìn theo ngón tay thon dài nọ, Hạ Vân Trù đang vừa nói chuyện với trợ lý vừa bóc quả Hawaii cho cô.

Loài người, không phải ai cũng như Bạch Ngọc, cũng có người nuôi dưỡng đối xử tốt với cô mà.

Anh không chỉ đối xử tốt với “gấu trúc quốc bảo”, mà lúc cô còn là hamster, anh cũng rất tử tế...

“Ngoàm...” Mạc Linh Chi ngoạm lấy.

Sự “ủ rũ” vừa nãy đã biến mất sạch, cô vốn không phải là người dễ “ưu sầu”!

Lúc chó con há miệng, lưỡi cuốn lấy quả Hawaii, đồng thời cũng li3m trúng ngón tay Hạ Vân Trù.

Anh hơi sửng sốt.

“Hạ tổng?” Cao trợ lý tạm dừng.

Ngón tay Hạ Vân Trù giật nhẹ, anh tiếp tục bóc quả hạch cho chó con: “Cậu nói tiếp đi.”

-

Buổi chiều, Hạ Vân Trù thay quần áo, hiển nhiên chuẩn bị ra ngoài.

Mạc Linh Chi ngẩng cái đầu tròn trịa nhìn về phía anh.

“Nhóc ở nhà chơi lát nhé, anh đi ra ngoài một chuyến.” Hạ Vân Trù căn dặn.

Mạc Linh Chi nhanh nhảu nhẹ chân bước tới gần anh, nghiêng đầu: “Áu!” Không được, anh phải mang tôi theo.

... Cô cũng muốn ra ngoài nữa.

“Ngoan nào.” Hạ Vân Trù cúi xuống, xoa đầu cô.

Mạc Linh Chi thừa cơ cắn ống tay áo anh, ngỏ ý “Anh không dẫn tôi theo, tôi sẽ không buông ra đâu”.

Hạ Vân Trù: “... Vậy cũng được, nhóc phải ngoan đấy.”

Dứt lời, anh bế cô lên.

Chó con chưa đủ lớn, dù trông tròn trĩnh nhưng thật ta chú ta chưa đến chục cân, anh ôm lên khá dễ dàng.

Được người nhận nuôi bế, Mạc Linh Chi rất ngoan, nằm trên vai anh và tò mò nhìn ra bên ngoài.

Đầu năm mới, khắp nơi bị bao phủ bởi tuyết trắng, ngay cả những ngọn cây cao lớn cũng bị băng tuyết che lấp, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi đã cảm thấy rét buốt.

Mạc Linh Chi rúc vào lồng nguc Hạ Vân Trù, tò mò nhìn toàn bộ thế giới.

Nhận thấy cô chui vào lòng mình vì lạnh, Hạ Vân Trù ôm chặt cô vào lòng.

“Ở nhà đợi đi, bên ngoài lạnh lắm.” Hạ Vân Trù nói.

Mạc Linh Chi vờ như không hiểu.

Hạ Vân Trù hết cách, đành phải siết chặt vòng tay. Lông của chó con rất mềm và dày, anh ôm ghì lấy cô nhóc lông xù này, bất ngờ là anh lại cảm thấy lồng nguc của mình cũng ấm áp hơn.

Chẳng bao lâu sau, một người một thú lên xe. Trong xe và bên ngoài giống như trong nhà và ngoài trời vậy, là hai thế giới hoàn toàn khác nhau!

Ở trong xe dễ chịu, cô không lạnh như ban nãy nên không cần Hạ Vân Trù phải ôm khư khư như lúc đầu nữa. Thay vào đó, cô đứng trên người anh, hai chân trước bám lên cửa sổ, nhìn thế giới bên ngoài qua khung cửa kính.

Hạ Vân Trù bất đắc dĩ lắc đầu.

Không hiểu sao, anh cảm thấy vòng tay mình hơi trống trải, không còn nhúm lông kia, và cũng không còn ấm áp như vừa rồi...

Anh quen tay đặt lên đầu xù của chó con, rồi không muốn buông ra, như bị dính chặt vậy.

Xe nhanh chóng đến nơi, Hạ Vân Trù mở cửa xuống xe.

Mạc Linh Chi cảm thấy chỗ này quen quen, đến khi Hạ Vân Trù cầm quả hạch đi tới gần vành đai xanh, cô mới đột ngột nhận ra...

Đây là nơi cô trốn khi biến thành hamster mà!

Vậy nên...

Loài người này đến để tìm cô sao? Hoá ra là tìm cô ư...

À đúng rồi, trước đây lần nào anh cũng đúng giờ tới thăm cô.

“Vẫn chưa về sao?” Hạ Vân Trù thì thầm.

Dĩ nhiên trong vành đai xanh không có tiếng động nào.

Hạ Vân Trù vươn tay, vạch vị trí quen thuộc ra với mong muốn khi vén lên thì anh sẽ thấy con hamster một tai thân quen kia đang náu bên trong.

Tiếc thay, không có gì cả.

Lúc này tuyết chưa rơi, nhưng lại lạnh hơn khi trời có tuyết. Gió lạnh thổi qua, Hạ Vân Trù vốn mặc không đủ dày, bấy giờ lại càng lạnh hơn.

Anh không nhúc nhích, bóng lưng thê lương khó tả thành lời.

Mạc Linh Chi nhìn anh, bỗng nhiên nhảy xuống xe và chạy tới trước mặt anh.

Ngẫm nghĩ, cô nhảy lên vành đai xanh, hai chân trước chắp lại làm động tác chúc mừng, miệng phát ra tiếng kêu: “Chít chít.”

... Đừng tìm nhóc hamster kia nữa, tôi và con hamster đó là một mà.

Mạc Linh Chi đứng dưới đất bằng hai chân, đôi mắt to tròn đen láy nhìn anh chăm chú.

Hạ Vân Trù tỏ ra kinh ngạc.

Hồi lâu sau, anh khẽ giật khoé môi: “Chi Chi, nhóc đang dỗ anh hả? Bắt chước hamster kia để dỗ anh à?”

“Chít.” Nhanh lên đi, tôi sắp đứng không vững rồi!

Một người một thú cưng vẫn đang gặp rào cản trong giao tiếp. Một cách rõ ràng, Hạ Vân Trù không hiểu ý cô, nên anh cứ nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp.

Thế rồi Mạc Linh Chi đứng không vững nữa, hai tay vẫn chắp lại nhưng chân đã lảo đảo, sắp sửa ngã xuống!

Hạ Vân Trù vô thức đưa tay đỡ cô.

“Phù.” Mạc Linh Chi dùng chân níu chặt lấy áo anh, chiếc áo cao cấp hàng hiệu đắt tiền cứ thế bị ghim vài lỗ, nhưng rõ là cô không nhận ra.

Vuốt đầu của cô nhóc, anh nói: “Không cần phải dỗ dành anh đâu, nhóc là nhóc, nó là nó. Nhóc bắt chước hamster, nhưng nhóc không phải là hamster kia.”

Hạ Vân Trù ôm Mạc Linh Chi, nhìn về hướng vành đai xanh rồi lẩm bẩm: “Xem ra mình sẽ không còn được gặp lại con hamster nhỏ kia rồi, mong nó vẫn còn sống, có thể sống thật khoẻ mạnh.”

Dứt lời, anh ôm chó con xoay người đi.

Mạc Linh Chi cũng ngoảnh lại nhìn, đôi mắt luôn trong veo chợt nhuốm chút phức tạp.

... Tốt thật, dẫu cho cô biến thành hamster thì cũng có người ưa thích.

Loài người từng hành hạ cô đó...

Có lẽ cô ta thật sự không bình thường chăng.

-

Sau chuyến đi chơi, Mạc Linh Chi lại được quay về trần gian. Khi về nhà, Hạ Vân Trù tắm rửa sạch sẽ cho cô.

Lông trên cơ thể cô thật sự có màu đen, nhưng quầng đen được vẽ trên mắt hai ngày qua được vừa tắm vừa kỳ cọ đã hoàn toàn sạch sẽ. Mũi, mắt, miệng và lông ở những nơi khác trên mặt vốn đen đúa đều là màu trắng.

Chó ta cụp tai, bốn chân và cổ là màu đen của “gấu trúc”. Cô nhỏ nhắn, trông đáng yêu và dễ thương hết mức.

Lúc tắm, anh không kiềm lòng được, kì cọ vài cái cho cô.

... Sau đó anh nhận lại được một ánh mắt hoang mang.

Vì thế, anh lại không khỏi kì cọ thêm mấy cái nữa.

Mạc Linh Chi: “Áu!”

Người này đang làm gì thế, sao cứ chà đầu cô vậy hả? Bẩn lắm à?

Nói đến bẩn, cô bỗng nhớ tới quầng mắt của mình.

Thế nên, khi Hạ Vân Trù bế cô ra ngoài, cô vội nghiêng đầu và soi mình qua gương của phòng tắm.

Sau đó...

“Áu!!!”

Sét đánh giữa trời quang!

Quầng đen dưới mắt đâu mất tiêu rồi?!

Hạ Vân Trù hoảng hồn, sau đó cảm nhận được cô hớt hải thoát khỏi tay anh, nhảy xuống đất và sau đó lao ra ngoài như bị ai đuổi đánh vậy.

“Chi Chi!” Anh giật mình, mau chóng đuổi theo.

Tuy nhiên, lần này Mạc Linh Chi không hề quay đầu lại, mà vọt thẳng tới nhà chó được dựng riêng cho cô rồi chui vào.

Tối qua cô không ngủ trong nhà chó, trái lại nhảy lên giường Hạ Vân Trù, còn làm bẩn chăn mền của anh nữa.

Hiện giờ, anh còn đang suy nghĩ làm sao để cô ngủ trong nhà chó, nhưng ngờ đâu cô lại tự chạy lấy người luôn rồi?

Đây rốt cuộc là sao vậy?

Hạ Vân Trù không hiểu chuyện gì. Sau đó, nhìn qua cửa nhà chó, anh cất giọng nhẹ nhàng hết sức có thể: “Chi Chi, nhóc sao vậy? Khó chịu hả? Mau ra đây nào, anh chưa sấy lông cho nhóc mà.”

Trong đó chẳng có động tĩnh gì.

Chỉ thấy chó con đang cúi đầu, nằm rạp xuống đất, chổng mông và cuộn tròn người lại. Chó ta đang vùi mặt vào chân, sống chết không chịu ngẩng đầu lên.

Hạ Vân Trù: “Chi Chi?”

Mạc Linh Chi: “Ăng.”

Cô không muốn ra ngoài đâu!

Cô không còn quầng mắt nữa rồi, lúc trước anh suýt nữa đã nhận lầm chủng loài của cô, bây giờ thấy cô không có quầng đen dưới mắt, lỡ đâu anh lại nhận lầm nữa thì sao đây?

Cô là gấu trúc quý hiếm mà!

Mạc Linh Chi cảm thấy kỹ năng thiên phú khiếm khuyết này của mình thật sự quá đáng ghét, tại sao lại không cho cô biến thành giống với những con gấu trúc khác chứ?!

Thấy cô đáp lại nhưng không chịu ra ngoài, Hạ Vân Trù càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo.

Anh đứng ngoài đợi thật lâu, khuyên nhủ hết lời, thậm chí còn dụ dỗ cô bằng đồ ăn vặt nhưng cô vẫn không chịu ra. Hơn nữa, cô cứ vùi đầu vào chân suốt, thật khó đoán được cô đang nghĩ gì...

Không thoải mái ư?

Hình như không phải vậy...

Có vẻ cô đang trốn tránh? Một con chó, thì muốn trốn cái gì chứ?

Hạ Vân Trù thấy hoang mang quá.

Ngẫm nghĩ, anh quyết định dụ rắn ra khỏi hang. Bởi vậy, anh đứng lên, rời khỏi căn phòng đó.

Sau khi ra ngoài, anh rẽ trái đến thư phòng, bật hết tất cả máy quay an ninh trong nhà.

Trên màn hình máy tính là hình ảnh trong căn phòng có dựng nhà chó. Khi anh đi khỏi, màn hình vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Anh vừa đứng lên, chuẩn bị cưỡng ép đưa chó con ra ngoài kiểm tra...

Thì trong máy quay an ninh bỗng có thay đổi!

- -------------------