Tôi Dựa Vào Nghèo Khó Quét Ngang Trò Chơi Kinh Dị​

Chương 23: 23





Cố Thịnh An do dự bước từng bước rụt rè ra cửa theo Tiêu Lam.
Ngoài cửa, con mèo đen trùm khăn xanh đang đứng đợi sẵn, vừa nhìn thấy Tiêu Lam đi ra, hắn liền trực tiếp dẫn đường cho cậu, bước chân nhẹ nhàng đến nỗi không phát ra một chút âm thanh nào trên mặt đất.
Lạc dừng lại ở một góc.
Tiêu Lam mượn vách tường để che mình lại, lặng lẽ nhìn ra bên ngoài.
Chỉ thấy Dương Đức Cao lo lắng đi qua đi lại, cả lưng căng cứng, hai tay hoảng loạng chà tới chà lui, vừa đi vừa lảm nhảm: "Không sao, không sao cả, mười năm qua mày chưa từng tìm tới tao, hiện tại chắc chắn cũng không thể tới được.."
Ông ta càng đi càng sợ hãi, hô hấp rối loạn, mồ hôi chảy ướt đẫm cái đầu thưa thớt tóc kia, thậm chí còn bắt đầu đấm thẳng vào tường.
Đột nhiên sau lưng bị một lực mạnh mẽ đánh úp, làm cho Dương Đức Cao choáng váng.
Còn không chờ ông ta kịp đứng vững, một đôi tay từ đằng sau đã chế trụ không cho phép ông động đậy.

Ngay sau đó lấy dây thừng trói chặt ông ta lại.
Cả quá trình xảy ra liền mạch lưu loát, mà Dương Đức Cao hiện tại vẫn chưa rõ có chuyện gì xảy ra.

Ông ta vì sao lại nằm trên mặt đất? Từ đầu đến cuối ông ta còn không thể thấy rõ mặt kẻ đánh lén.
Tiêu Lam thuận tay mở một cửa phòng ra không tốn tới ba giây, trực tiếp ném người vào đó.
Sau đó quay đầu lại vẫy tay với Cố Thịnh An đang đứng ngây ngốc ngoài cửa: "Vào đi nào, còn đứng đó làm cái gì?"
Cố Thịnh An lúc này như vừa bừng tỉnh khỏi cơn mơ màng, tập trung lấy lại tinh thần nhìn Tiêu Lam, ánh mắt mang theo vài phần kính sợ: "Tiêu..

Tiêu ca, anh đây là đã từng luyện qua rồi hả?"
Tiêu Lam gật gật đầu: "Cũng từng thử nghiệm qua vài người."
Hồi đó khi làm việc ở quán Bar, cậu luôn gặp phải mấy vị khách hết say rượu rồi lại gây rối, cùng một tên sâu rượu nói đạo lý vốn là chuyện vô dụng, lại không thể đánh nhau với khách hàng, cho nên cách an toàn nhất mà cậu vẫn luôn dùng là trói lại rồi tống ra khỏi quán.
Cho nên cái này thật ra chỉ là do quen tay hay việc mà thôi à.
Cố Thịnh An sợ run người, tư thế cũng có thêm vài phần cung kính: "Tiêu ca, có cần chuẩn bị dụng cụ hay không?"
Tiêu Lam nhìn anh như đang nhìn một tên thiểu năng: "Bây giờ là xã hội pháp trị có hiểu không?"
Cố Thịnh An: "..."
Ngài không phải là mới làm như vậy hay sao, hơn nữa thế giới Hàng Lâm cũng có pháp luật hả?
Tiêu Lam ngồi xổm xuống, nhìn Dương Đức Cao đang nằm trên mặt đất rồi mỉm cười chào hỏi: "Xin chào Dương lão sư."
Dương Đức Cao vốn đánh giá cao người trước mặt, rõ ràng là một bộ dáng đẹp trai lịch sự, nhưng tại sao khi ra tay lại nhanh và tàn nhẫn đến như vậy.

Giọng ông ta run run: "Cậu, cậu là ai? Cậu mà dám làm gì thì tôi..


tôi báo cảnh sát đó."
Thanh niên trước mắt nhìn ông ta với ánh mắt khinh thường: "Ông nghĩ mình có thể báo cảnh sát được à?"
Trong thế giới này chỉ sợ là không có cảnh sát, hoặc là điện thoại của bọn họ không liên lạc được, hoặc là cảnh sát sẽ vì đủ mọi nguyên nhân mà bị mắc kẹt giữa đường.
Dương Đức Cao nhìn vẻ mặt tươi cười của Tiêu Lam, trong lòng trùng xuống, xong rồi xong rồi, người này khẳng định có bối cảnh sau lưng, cư nhiên có thể nhúng tay vào chuyện của cảnh sát.
Tiêu Lam dùng dây thừng vỗ vỗ vào mặt Dương Đức Cao: "Dương lão sư, tôi có vài điều thắc mắc, hy vọng ông có thể hợp tác."
Dương Đức Cao run rẩy: "Cậu nói đi.."
Tiêu Lam đi thẳng vào vấn đề: "Ông giết Cố Mặc bằng cách nào?"
Nghe vậy sắc mặt Dương Đức Cao bỗng nhiên thay đổi, ánh mắt ông ta trừng lớn, vẻ mặt không thể tin: "Sao mày biết được --"
Nói xong liền cảm thấy được bản thân vừa lỡ lời, liền vội vàng bào chữa: "Không không không, tôi không có làm, nhất định là hiểu lầm rồi."
Sắc mặt Tiêu Lam trầm xuống: "Dương lão sư, như vậy không thú vị chút nào.

Một người vốn trông có vẻ lịch sự như ông, đáng tiếc lại bị bọn tôi vô tình phát hiện ra một vài sở thích cá nhân, nếu đem mấy điều đó công bố ra bên ngoài thì sẽ như thế nào?"
Cậu còn nói rõ thêm một chút: "Nữ sinh trung học đó nha."
Dương Đức Cao sắc mặt tái nhợt: "Tụi mày!"
Tiêu Lam đứng từ trên nhìn xuống: "Hay là, bọn tôi đem ông lột sạch, chỉ để lại mỗi cái quần lót rồi đem ông ra để giữa đường phát trực tiếp.

Sau đó gửi cho học sinh của ông xem?"
Tiêu Lam lại thấp giọng xuống, dụ dỗ: "Đừng lo lắng, bọn tôi đối với việc giao ông cho cảnh sát không có hứng thú, bọn tôi chỉ cảm thấy hứng thú với vụ án này thôi, một chút đam mê cá nhân ấy mà, ông có thể hiểu đúng không."
Nói xong còn nhìn Cố Thịnh An một cái, Cố Thịnh An đơ người ra vài giây, sau đó cũng phối hợp lộ ra nụ cười biến thái.
Hai người bọn họ hiện tại giống như chỉ thực sự hiếu kỳ với việc truy tìm hung án mà thôi.
Dương Đức Cao chần chừ: "Thật..

thật không?"
Tiêu Lam cười một cái, nụ cười này dưới ánh trăng có chút dữ tợn: "Đương nhiên, tôi cũng không thích cảnh sát, bọn chúng luôn phá hư những tác phẩm nghệ thuật mà tôi tâm đắc."
Dương Đức Cao dao động, ông ta sợ nếu không nói, hai tên biến thái này sẽ thật sự khiến ông ta biến mất khỏi cõi đời này.
"Bọn họ không phải nói Cố Mặc là một nữ sinh tùy tiện sao, vừa lúc đó tôi..

tôi có mặt trong một nhóm, cũng thấy được ảnh chụp của cô ta." giọng điệu Dương Đức Cao có chút hưng phấn, "Tôi liền đi tìm cô ta, cũng có hứa sẽ trả tiền.


Không ngờ cô ta lại cự tuyệt, còn muốn bỏ chạy, chuyện này nếu để người khác biết thì phải làm sao? Tôi..

tôi trong lúc kích động nhất thời liền..

liền bóp cổ cô ta tới chết."
Dương Đức Cao bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của hai người, cảm thấy cổ họng đang bị dao cứa vào: "Tôi..

tôi cũng không ngờ cổ cô ta nhỏ yếu như vậy, dùng sức một chút đã..

đã bị bẻ gãy.."
Mười năm trước Dương Đức Cao cỡ 50 tuổi, thân thể cường tráng, đối phó với một nữ sinh trung học yếu đuối căn bản không tốn chút công sức nào.
Tiêu Lam lạnh giọng: "Thi thể đâu?"
Dương Đức Cao: "Tôi cũng không biết, lúc ấy đằng sau khách sạn đang sửa chữa lại, tôi liền đem thi thể cắt nhỏ ra..

trộn vào xi măng, sau đó tôi không còn biết gì nữa.."
Cố Thịnh An nhịn không được hừ một tiếng khinh miệt, Tiêu Lam nhìn anh ta nhắc nhở bảo trì hình tượng nhân vật.
Tiêu Lam: "Còn một vấn đề, pháp khí mà Trương Khiết nói đến là cái gì?"
Dương Đức Cao đấu tranh một chút, nhưng cảm thấy nếu không nói thì thi thể sẽ lạnh ngay lập tức, cuối cùng cũng chịu thành thật nói: "Cái này tôi không rõ lắm, chỉ biết là thứ được một cao nhân đưa cho, là bảo bối của cô ta, khi nãy có cho tôi che mắt đụng thử một chút, cảm giác giống như kim loại."
Tiêu Lam nhớ lại nhân vật phản diện trên phim, bắt chước vẻ mặt của bọn họ: "Cám ơn Dương lão sư, hôm nay tôi rất vừa lòng với sự hợp tác của ngài."
Sau đó đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ, dưới góc độ của Dương Đức Cao nhìn qua chỉ thấy được hình dáng ngược sáng của cậu, ngữ khí cậu tràn đầy hứng thú: "Chuyện hôm nay là bí mật của ba người chúng ta, tôi sẽ đem nó giấu – thật – kĩ – càng, hy vọng Dương lão sư cũng có thể giữ gìn bí mật này thật tốt."
"Dương lão sư chắc cũng không muốn để học trò mình biết được đúng không?"
Cả người Dương Đức Cao run lên, người này đang uy hiếp ông ta!
Kẻ ác ma kia còn hỏi lại: "Chẳng lẽ Dương lão sư không hài lòng?"
Dương Đức Cao như vừa tình lại từ trong mơ: "Không có! Không có! Tôi cái gì cũng sẽ không nói, đem nay tôi chỉ ra ngoài hít thở không khí chút thôi!"
*
Triệu Phàn ở trong phòng trốn tránh cả ngày, anh ta quyết định sẽ không bao giờ..


đi ra ngoài nữa, tìm manh mối nguy hiểm như vậy, chờ hai người kia đem nhiệm vụ qua cửa là được rồi.
Anh ta nằm trên giường mơ mơ màng màng, giống như đang ngâm mình trong nước, cảm giác thật thoải mái, cả người như được thư giãn.
Từ từ đã? Nước?
Triệu Phàn lập tức mở mắt, phát hiện mình thực sự đang ngâm mình trong một cái hồ cực lớn, xung quanh còn có rất nhiều người không thấy rõ mặt, hơi nước từ suối nước nóng bốc lên, đem cảnh vật xung quanh trở nên huyền ảo mông lung.
Bạn bè bên cạnh thấy anh mở to mắt liền cười, nói: "Triệu Phàn, đến suối nước nóng tắm mà còn ngủ gật được hả."
"Đúng vậy, gần đây làm việc mệt mỏi quá sao?"
Triệu Phàn có chút mơ màng, đúng vậy, anh ta hiện đang đi đến suối nước nóng chung với bạn mà, nhưng vì sao lại đến đây..
Còn bạn bè này là ai?
"Ây cha, bạn gái cậu đến kìa, còn không mau đi đi." Một người bạn chỉ vào sau lưng anh ta.
Anh quay đầu lại, một người con gái da trắng tóc đen dài với thân hình thon thả đang đi về phía anh, khuôn mặt như ẩn như hiện trong màn sương dày.

Bạn bè xung quanh ồn ào cười đùa, hâm mộ tình cảm của bọn họ, nói anh thật tốt số.
Dưới không khí náo nhiệt của lũ bạn, bạn gái anh dường như có chút bất đắc dĩ, đành phải phối hợp với bạn bè, mở rộng cánh tay bày ra tư thế chuẩn bị ôm lấy anh.
Triệu Phàn nhịn không được cũng bước đến, ôm lấy bạn gái của mình.
Anh vươn tay vuốt ve mái tóc dài óng ả như tơ của người bạn gái, lúc đầu khi ngón tay vừa lướt qua thì như chạm phải một dòng suối, nhưng khi tay anh đụng trúng cổ thì đột nhiên cứng đờ lại.
Cái cổ mảnh khảnh kia mềm nhũn, ngón tay anh tiếp tục chạm vào sâu hơn thì phát hiện ra -- bên trong không có xương!
"..."
Triệu Phàn hoảng hốt đẩy nữ nhân kia ra.
Anh muốn gọi mấy người bạn của mình tới giúp đỡ, quay đầu lại phát hiện bốn bề đều trống rỗng, nơi này còn cái gì gọi là bạn bè? Chỉ có mình anh ta lẻ loi đứng một mình bên cạnh cái hồ.
Đột nhiên màn hình điện thoại sáng lên, báo hiệu có cuộc gọi đến.
Triệu Phàn nhìn nó, không dám động đậy dù chỉ một chút, nhưng điện thoại lại tự mình bắt máy.
"Xin hỏi, ngươi có phải là Triệu Phàn không?" giọng nói máy móc của một nữ nhân vang lên, không phải phát ra từ điện thoại, mà là từ phía sau anh ta.
Triệu Phàn đột nhiên quay đầu lại, đối diện trực tiếp với gương mặt xám xịt lạnh lùng.
Đây là trí nhớ cuối cùng của anh ta.
*
Tiêu Lam cùng Cố Thịnh An quay lại lầu ba.
Tiêu Lam vốn đang suy nghĩ xem phải giải thích vụ thi thể cho ông chủ làm sao, lại phát hiện thi thể đã biến mất, không biết là do Boss giở trò quỷ, hay là do trò chơi đã sắp xếp từ trước.
Bọn họ chuẩn bị bước vào phòng thì cửa phòng Lưu Y Y mở ra.
Phía sau cánh cửa là Lưu Y Y đang an tĩnh đứng đó, trong phòng không bật đèn khiến không khí vô cùng âm u.

Mà cả người Lưu Y Y chìm trong bóng đêm như một hồn ma, vẻ mặt cùng bóng dáng đều là một vẻ mảnh mơ hồ.
"Mấy người đang làm gì?" giọng Lưu Y Y vang lên, vẫn là thanh âm như lúc đầu, bình tĩnh lạnh nhạt như một ao nước đọng.
Cố Thịnh An sợ đến mức đầu óc quay cuồng: "Tôi, tôi, tôi..


bọn tôi.."
Trong đầu anh ta hiện tại đang suy nghĩ đủ thứ linh tinh "Ôi mẹ ơi, cùng nữ quỷ đầy hiềm nghi đối mặt phải làm sao bây giờ?", "Không cần lại đây đâu mà.", sống chết không biết nên trả lời như thế nào.
Tiêu Lam nhanh trí nói: "Bọn tôi chuẩn bị đi ngâm suối nước nóng."
Lưu Y Y: "Mấy người?"
Tiêu Lam mặt không biến sắc gật gật đầu: "Đây là phương pháp để tăng tình hữu nghị giữa các nam nhân."
Cố Thịnh An cũng tiếp lời: "Đúng đúng đúng, cùng nhau vác súng, cùng nhau vượt qua hồ, bọn tôi chính là anh em tốt.

[1]"
Lưu Y Y: "..."
Sao nghe kiểu gì cũng hơi gay gay vậy ta.
Bóng ma Lưu Y Y đi ra, một đường đi thẳng không hề đoái hoài gì tới hai người nữa.

Cùng với bước chân của cô ta là một trận gió lạnh lẽo từ trong phòng tràn ra, thổi trúng hai người đang đứng ngay cửa khiến bọn họ không nhịn được mà sợ run cả người.
Nhìn thấy bóng dáng Lưu Y Y từ từ khuất xa, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình.
Tiêu Lam: tình hữu nghị nam nhi giữa chúng ta cứ như vậy được thành lập rồi.
Cố Thịnh An: Đúng vậy!
Lạc vươn móng vuốt ra.
Cố Thịnh An: Không có không có, tôi không xứng đáng có được tình hữu nghị.
Gỡ rối:
[1] cùng nhau vác súng, cùng nhau vượt qua hồ (一起扛过枪, 一起同过缸) : thật ra bản gốc của hai câu này mà tui tìm được là 一起扛过枪, 一起同过窗, tạm dịch là "Chúng tôi cùng nhau vác súng, cùng nhau đi qua cửa sổ":
Nghĩa đầu tiên là: Đồng đội có thể tin tưởng nhau nếu họ có thể quay lưng lại với nhau
Nghĩa thứ hai: Hai người này đang cùng nhau đau khổ.

Người đầu tiên phải đối mặt với chiến tranh hoặc khó khăn - cơ thể đau khổ, trong khi người sau phải đối mặt với việc thi vào đại học hoặc học tập - tinh thần đau khổ.

Người đầu tiên là một người đã chết, và người sau là một người tài năng.
Vì đây là câu tui tìm được trên Baidu nên cũng không chắc có đúng ý tác giả hay không, nên nếu có phát hiện sai sót gì thì mong mọi người sẽ bỏ qua, nếu được thì có gì báo lại với tui nha.
À cái này thì trò chuyện bên lề thôi, hai câu mà tác giả ghi á, theo tui tự yy ra trong đầu thì nó kiểu như "Tụi tui đang đấu" súng "ngoài suối nước nóng đó", nên chắc vì vậy mà Lưu Y Y mới bảo là có cảm giác hơi, ừm..

mọi người biết đó: >.