Sau một thoáng sững sờ, tay Bạch Nghiễn lập tức đặt lên lưng Chí Chu, nhẹ nhàng vỗ về cậu vài cái. Đôi mắt nhìn xuống người đang trong vòng tay mình tràn ngập niềm vui và sự dịu dàng.
"Chuyện gì vậy? Có điều gì đó đã xảy ra? Hay là …….. ”Giọng điệu của cậu vô cùng dịu dàng, lại mang theo vẻ lẩm cẩm. Cậu nhẹ nhàng hỏi: "Em có nhớ anh không?"
Nghe Bạch Nghiễm hỏi điều này, Thừa Chí Chu đột nhiên cảm thấy rất xấu hổ và có chút khó xử.
Anh thực sự nhớ Bạch Nghiễm rất nhiều nhưng đó không phải là lý do khiến anh quá phấn khích. Đó là bởi vì quá sợ hãi, và không thể không tìm kiếm sự an ủi khi nhìn thấy Bạch Nghiễm.
“Thực ra, em đã gặp phải một thứ rất đáng sợ …….”
Với một chút bối rối, Thừa Chí Chu thoát ra khỏi vòng tay của Bạch Nghiễm. Khi anh định kể cho cậu nghe về những gì anh đã gặp phải, đôi mắt của anh vô tình đảo qua, và anh nhìn thấy đồng đội mới của mình chẳng hạn như vậy. Ngay lập tức, anh đã quên hết những gì mình muốn nói, và nét mặt anh đanh lại.
"Chu Chu."
Ngô Gia Hiên bước ra từ bóng tối. Khi y nhìn anh bằng đôi mắt sâu thẳm, y bước tới một cách duyên dáng.
"Hóa ra 'Orange Juice' thực sự là em." Ngô Gia Hiên để lộ một nụ cười nhỏ. “Em sử dụng tên này cho tất cả các trò chơi của mình, vì vậy, sau khi xem bài đăng của em, anh đoán rằng em cũng có thể đã tham gia trò chơi. Có vẻ như anh đã đúng ”.
Khi nói điều này, y đưa tay ra và dường như muốn nắm lấy cổ tay của Thừa Chí Chu: “Như anh đã nói, chúng ta sẽ gặp lại nhau. Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em ——– ”
Nhưng tay y đột nhiên bị ai đó chặn lại.
Trên mặt Bạch Nghiễm không có một chút ý cười. Với đôi mắt lạnh như băng, cậu lạnh lùng hỏi:
"Anh là ai? Mối quan hệ của anh với Chí Chu là gì? ”
Bạch Nghiễm chặn tay Ngô Gia Hiên, cả ánh mắt và giọng điệu đều rất lạnh lùng.
Đôi mắt Ngô Gia Hiên đang nhìn về hướng Thừa Chí Chu di chuyển đến cậu, và ngay khi ánh mắt rơi vào cậu, y dừng lại một lúc trước khi nụ cười trên khuôn mặt y nhạt đi một chút và y thu tay lại. Sau đó y hỏi một cách lịch sự: "Anh có phải là anh Bạch Nghiễm của Bạch gia không?"
Bạch Nghiễm nhìn y một cách vô cảm và không đáp lại. Ngô Gia Hiên tuy nhiên vẫn tiếp tục duy trì phong thái nhẹ nhàng và duyên dáng của mình. Y dường như thậm chí không nhận thấy sự thù địch của cậu đối với mình.
"Xin chào. Tôi là Ngô Gia Hiên đến từ Ngô gia. Chúng ta đã từng gặp nhau một lần rồi. ”
“Mấy năm trước, tôi nghe nói anh rời đi nhà họ Bạch, không ngờ lại gặp phải ngươi ở đây. Tôi chỉ tình cờ biết em họ của anh, anh Bạch Cao Niên. Nếu không tiện liên lạc với gia đình, tôi có thể giúp anh chuyển lời nhắn ”.
Sau khi làm xong việc này, Ngô Gia Hiên đột nhiên cong môi thành một nụ cười: “Đối với Chu Chu và tôi, tôi là của em ấy là ———”
"Câm miệng!"
Thừa Chí Chu lo lắng, anh lập tức chạy tới bịt miệng Ngô Gia Hiên.
Ngô Gia Hiên đã bị chặn miệng, nhưng bạn vẫn có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng trong mắt y. Ngược lại, y đưa tay ra và nắm lấy cổ tay của Thừa Chí Chu. Y bỏ bàn tay ra khỏi miệng và nắm chặt nó trong tay. Y nghiêm túc hỏi: "Tại sao anh không thể nói điều đó?"
"Bạch Nghiễm là bạn của tôi." Thừa Chí Chu gay gắt nói. Anh cố gắng rút tay ra, "Đừng nói nhảm trước mặt anh ấy."
Bề ngoài anh có thể tỏ ra điềm tĩnh, nhưng tâm trí anh hoàn toàn hỗn độn. Đầu ngón tay anh hơi run, và anh rất căng thẳng.
Anh không hiểu tại sao Ngô Gia Hiên lại xuất hiện ở một nơi như thế này. Ngoài ra, dựa trên những lời của y, Ngô Gia Hiên cũng đã biết rằng anh là một người chơi và thậm chí đang chờ anh rơi vào tay mình ………. Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!
Ngô Gia Hiên không giải thích lý do tại sao y lại ở đây và chỉ cười: “Hóa ra anh Bạch là bạn của em à? Nếu đúng như vậy, anh nên hình thành mối quan hệ tốt đẹp với anh ấy ”.
Y nhìn qua Bạch Nghiễm và thấy vẻ mặt của Bạch Nghiễm đã trở nên tối hơn. Dường như nhận ra điều gì đó, ánh mắt y cũng trở nên sắc bén. Y câu lên khóe môi và nói không chút nở nụ cười:
“Cảm ơn anh Bạch đã chăm sóc Chu Chu nhà tôi. Lúc nãy tôi không có cơ hội giải thích, tôi là bạn trai của Thừa Chí Chu. ”
________
Nhật ký của Bạch Nghiễm (Phần 47)
Khoảnh khắc tôi nhìn thấy người đàn ông này, tôi muốn giết anh ta.
Ngoài Chu Lẫm Nhiên, không ai khác mang lại cho tôi cảm giác ghê tởm mạnh mẽ như vậy ———– Điều này thậm chí bao gồm cả những bản thân khác của tôi.
Mặc dù tôi muốn tất cả chúng chết, nhưng mức độ mong muốn hơi khác một chút. Vì Chu Lẫm Nhiên đã chết, chúng ta hãy chọn người đàn ông này làm mục tiêu tiếp theo.
_________
Lời Pii muốn nói:
Ukm! Thì có vài độc giả hỏi là mấy dòng 'Nhật ký của Bạch Nghiễm' là gì thì hôm nay ta sẽ giải thắt mắc.
Đầu tiên, mọi người cũng đọc thì cũng thấy được đây là những cảm xúc mà anh Bạch nhà ta đã giấu sâu để bé Chu không phát hiện mà ghét mình.
Thứ hai, là qua lời viết của anh Bạch mà biết thêm về quá khứ bị quên lãng, ví dụ như chuyện của bé Chu và Chu Lẫm Nhiên, hay chuyện Bạch Nghiễm đã gặp Chí Chu qua giắc mơ, theo dõi cuộc đời của bé qua giấc mơ.
Thứ ba, là cho thấy sự bệnh hoạn về cách yêu của Bạch Nghiễm, với vẻ ngoài là người ưu tú thì đối với bé lại trái ngược hoàn toàn. (bức vẽ Chí Chu với lời nói gợi tình, suy nghĩ đồi bại, hay muốn bé chỉ thuộc về mỗi mình mình, cho dù là mảnh hồn khác cũng không được phép).