Tô Linh lặng lẽ mở nắp chai và đặt xuống sau khi uống một hơi cạn sạch. Những ngón tay nhẹ nhàng chơi đùa với ống tay áo của mình và sau một lúc, y nhẹ nhàng lên tiếng.
"………Cảm ơn cậu."
"Không vấn đề gì." Thanh niên sững sờ trong giây lát. Sau đó anh vui vẻ hỏi, "Bây giờ cậu có cảm thấy tốt hơn không?"
Tô Linh khẽ gật đầu.
“Nếu cậu vẫn cần một cái gì đó, chỉ cần nói với tớ và tớ sẽ giúp cậu lấy nó. Cậu về lớp trước đi, nghỉ ngơi cho khỏe. ”
Lời cảm ơn của anh dường như khiến cậu thiếu niên có một tâm trạng tốt. Ngay cả những bước đi của anh khi anh rời đi cũng có một mùa xuân nhẹ trong đó.
Tô Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cậu bé một lúc lâu. Y đưa tay lên che đi khuôn mặt chợt ửng hồng và đôi môi hơi nhếch lên. Đôi mắt đẹp ấy của y sáng lên và tình cảm mà y kìm nén trong lòng không thể nào kìm nén được nữa.
…………
Cho đến khi tan học, Thừa Chí Chu không thấy Tô Linh chụp ảnh. Anh nhìn y xách cặp ra khỏi lớp mà ngập ngừng. Sau đó anh quyết định lặng lẽ đi theo y.
Nhà của Tô Linh nằm trong một khu dân cư rất cũ. Hoàn cảnh gia đình của y không tốt lắm. Cha y nằm liệt giường và mẹ y làm việc ngày này qua ngày khác để duy trì cuộc sống mưu sinh của gia đình.
Thừa Chí Chu nhìn Tô Linh trở về nhà và chăm sóc cha trên giường một cách thành thạo. Y làm việc nhà, làm bữa tối, dọn một cái bàn nhỏ và mang nó đến để phục vụ cha mình.
“Con ngoan ………”
Người cha thở dài và chạm vào đầu Tô Linh. Đôi mắt ông vừa phức tạp vừa chứa đầy cảm giác tội lỗi.
“Tất cả là do cha kéo mẹ con con xuống. Nếu mẹ con không đi theo cha, mẹ con đã có thể sống một cuộc sống tốt đẹp. Con cũng vậy, nếu không phải vì cha …….. ”
"Cha." Tô Linh ngăn ông lại khi y cho thêm cơm vào bát của mình. Y bình tĩnh nói: “Mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã chọn cha. Bà ấy không hối hận khi rời khỏi nơi đó ”. Y dừng lại một lúc, "Và con luôn tự hào khi có cha là cha của con. "
"Tốt tốt…….."
Bàn tay đang cầm đũa của người cha run lên. Ông hơi cúi đầu và không muốn con trai chú ý đến đôi mắt đỏ hoe của mình. Ông nhét nốt phần cơm còn lại vào miệng, khàn giọng nói: “Ăn xong thì cho mèo ăn phần còn lại. Gần đây nó đã sinh ra những chú mèo con và không tiện cho việc tìm kiếm thức ăn ”.
Tô Linh gật đầu. Y đi cùng cha đã ăn xong và lấy thức ăn thừa ra một con hẻm gần đó.
Con hẻm đổ nát, chật hẹp, hai bên là đống rác. Y nhẹ nhàng gõ vào một chiếc hộp gỗ và một con mèo cái cùng với một vài chú mèo con lông bông thò đầu ra. Thấy đó là y, họ thân mật bước tới trong khi kêu meo meo và chúng nó chơi với ống quần của y để cầu xin được giữ.
Tô Linh đặt cơm xuống đất và ngồi trên bậc thềm. Y nhìn chúng ăn cơm bằng ánh mắt dịu dàng và nụ cười dịu dàng trên môi.
Có vẻ như y sẽ chỉ mất cảnh giác khi ở xung quanh gia đình hoặc những con vật nhỏ của mình.
Thừa Chí Chu tiếp nhận điều này và tâm trạng của anh vô cùng phức tạp. Anh cảm thấy vừa hối hận vừa đau lòng cho Tô Linh nhưng bản thân anh lại cảm thấy phẫn uất với Âu Vân và những người khác. Anh không hiểu tại sao họ lại có thể làm điều đó với một thiếu niên trong sáng và dịu dàng như vậy.
"Bạch Nghiễm" thế giới này có thù hận gì đối với Tô Linh sao? Tại sao cậu lại bắt Âu Vân và những người khác bắt nạt y?
Đang vừa tức vừa bối rối thì chợt nghe thấy tiếng bước chân từ một đầu ngõ.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, vẻ mặt của Tô Linh đột nhiên thay đổi. Y vội vàng giấu mèo con vào trong chiếc hộp gỗ rồi chạy sang đầu ngõ bên kia. Tuy nhiên, trước khi anh ta có thể đi được hơn một vài bước, anh ta dừng lại. Đứng ở lối ra là Triệu Tiểu Sơn đang chờ y rơi vào bẫy của mình.
"Bạn yêu ơi, đi đâu đấy?"
Các ông chủ của tiếng bước chân từ đầu bên kia đã lộ diện. Với Bạch Nghiêmc ở phía trước, cậu lạnh lùng nhìn Tô Linh đang bị mắc kẹt. Khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và đằng sau là Âu Vân đang chế nhạo ác ý.
Tô Linh ánh mắt lập tức tối sầm lại, y nắm chặt tay. Y không để lộ bất kỳ dấu hiệu sợ hãi nào mặc dù bị bao vây bởi họ. Y nhìn chằm chằm vào họ mà không nói một lời. Đôi mắt y chứa đựng cả sự ghê tởm và tức giận.
“Mày dám nhìn bọn tao như vậy à? Mày nghĩ rằng tao sẽ không dám móc mắt ra của mày ra? ”
Lương Văn Bân bước tới và giáng một đòn nặng nề vào bụng Tô Linh. Tô Linh sắc mặt lập tức tái nhợt, đau đớn ngã quỵ xuống đất. Tuy nhiên, y không phát ra một âm thanh nào, thậm chí không rên rỉ.